Chương 2

Nhịn cơn đau đớn trên đầu, Giang Cảnh Du giơ tay phải im lặng lục lọi trên đất, mò được một cục đá. Cô lập tức nhặt lên, nhắm cơ hội, ném về một hướng khác.

Bên đó phát ra tiếng “xào xạc...”, hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông.

Quả nhiên, đối phương lập tức đi tới bên đó, giọng nói cũng trở nên cao vυ"t: “Em Du, em ở đây à. Đừng trốn nữa, đi ra đi, anh thật sự thấy em rồi, em ở... đây!” Người đàn ông phấn khích vạch bụi cỏ ra, giọng nói cao vυ"t tắc lại.

Gã thất vọng, giọng nói cũng trở nên u ám: “Em Du, em đang đùa với anh à? Chuyện này không buồn cười đâu, nếu em không đi ra, anh sẽ giận thật đấy.”

“Em sẽ không muốn biết anh tức giận sẽ thế nào đâu.”

“Mặc dù sau này chúng ta sẽ bên nhau cả đời, nhưng mà anh khuyên em, tốt nhất đừng chọc anh tức giận, nắm đấm của anh không dễ trêu đâu.” Người đàn ông nhanh chóng tuần tra xung quanh, định tìm ra chỗ ẩn nấp của Giang Cảnh Du.

Giang Cảnh Du thò đầu nhìn, lại nhanh chóng quay về chỗ cũ.



Nhìn qua người đàn ông đó đã ba mươi bốn mươi tuổi, khuôn mặt xa lạ, quần áo mặc trên người vừa bẩn vừa rách, đầy miếng vá, cảm giác vô cùng cũ kỹ. Chân đi giày cỏ từng thấy trong phim, phần lộ ra ngoài vô cùng bẩn, đây là đang quay phim?

Không, nơi này cũng không có những nhân viên làm việc khác.

Lại nhìn quần áo trên người mình, Giang Cảnh Du có cảm giác thời gian rối loạn, chẳng lẽ cô thật sự xuyên đến thời đại đó?

Chỗ bụi cỏ nào đó truyền tới tiếng động, Lưu Toàn nhào tới, một con chim sẻ nhanh chóng chạy trốn, khiến Lưu Toàn cảm thấy xui xẻo sâu sắc.

Không lẽ là Giang Cảnh Du đã thật sự trốn được!

Nhưng trốn thế nào đi nữa, khu rừng này lớn như vậy, cũng không có người khác tới, cô không trốn thoát được.

Nghĩ tới đây là một người đẹp xanh mơn mởn, Lưu Toàn cười hì hì: “Em Du, anh vô cùng mê em, chỉ tiếc mẹ em từ chối anh. Nhưng mà không sao, duyên phận của chúng ta không chém đứt được, sau này nhất định anh trai sẽ đối xử tốt với em, em đừng trốn nữa.”