Chương 8

Biết người biết mặt nhưng khó biết lòng.

Giang Cảnh Du thấy được nghi ngờ và ngạc nhiên trong mắt anh ta, đây là dùng tiếng quan tâm để hỏi dò chuyện gì đã xảy ra.

Nếu như Lưu Toàn thành công, nguyên chủ chính là một người không còn trong trắng, Vương Bằng Phi là có thể thuận lợi loại bỏ hôn ước với cô.

Bây giờ Giang Kiều và Vương Bằng Phi đã rơi vào tình cảnh, chỉ chờ nguyên chủ “nhường ngôi” thôi.

Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Du cười trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt: “Chỉ là không may mắn, không sao, cảm ơn cô “quan tâm”.”

“Cót két...”

Cửa bị đẩy ra, Diệp Hồng Tú đi vào phòng, trên mặt đầy vui vẻ: “Cảnh Du, Bằng Phi tới thăm con, còn mang theo thịt đấy.”



Món quà này cũng quý, cộng thêm chờ sau thu hoạch vụ thu, hai nhà sẽ làm đám cưới, nhìn con rể tương lai hào phóng như vậy, Diệp Hồng Tú là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.

Vương Bằng Phi vừa tiến đến, Giang Cảnh Du đã quan sát hai người họ.

Nhìn qua hai người rất bình thường, đều không nhìn ra hai người từng tiếp xúc, thậm chí dưới thế tấn công của Giang Kiều, trái tim của Vương Bằng Phi đã nghiêng về bên Giang Kiều rồi.

Giang Kiều nhỏ hơn nguyên chủ mấy tháng, để tóc ngắn ngang vai, gương mặt tròn trịa, là kiểu đáng yêu. Gương mặt tròn trịa như vậy vào lúc này được gọi là có phúc. Mà Vương Bằng Phi lịch sự trắng nõn, vào lúc này cũng tính là người cao, khoảng một mét bảy tám, quần áo trên người ít miếng vá, trên mặt không có vẻ suy dinh dưỡng, từ điểm đó có thể nhìn ra gia cảnh nhà anh ta không kém. Chợt nhìn sẽ thấy là một thanh niên rất có tinh thần, không trách Diệp Hồng Tú lại hài lòng về con rể tương lai này như vậy.

Anh ta quan tâm nhìn Giang Cảnh Du: “Đồng chí Giang Cảnh Du, em có khỏe không? Anh nghe nói chuyện này đã lập tức tới đây, nếu không sẽ không yên lòng.”

Anh ta nói xong cho rằng mình có thể thấy ánh mắt cảm động ngượng ngùng của vợ chưa cưới, nhưng mà... hình như có hơi không giống trước đây nhỉ?