Chương 20-2

--------

Harry có thể đã bị lừa bởi những lời của Tom, nhưng phép thuật của y quá thành thực, nó bắt đầu toả ra một luồng khí lạnh lẽo và nguy hiểm khi danh hiệu của Voldermort được nhắc tới.

<> Rõ ràng Tom đã nhận ra rằng việc phủ nhận những lời buộc tội của Harry là không thể, và Harry nhếch miệng cười trước sự thay đổi trong giọng điệu của y.

<>

Harry nhướn mày, thích thú trước nỗ lực đe doạ mình của cuốn nhật ký.

Tom dường như bị sốc trước lời từ chối của cậu, phép thuật của y lặng xuống trong chốc lát trước khi tỏ ra đầy giận dữ. <>

Harry đảo mắt, thấy buồn cười nhưng cũng có chút bực bội. Việc lấy thông tin từ Tom chẳng khác gì việc phải nhổ từng cái răng ra vậy.

Dù sao đi nữa, thẳng thắn không còn hiệu quả nữa. Còn gì nữa nhỉ? Làm thế nào để khiến Tom mở lòng với cậu, hoặc ít nhất là thả lỏng một chút? Harry cau mày. Tom muốn quay lại chỗ Ginny, điều đó có nghĩa là y sẽ cảm thấy thoải mái nếu Harry giả vờ là một người nghiêm túc và thật thà hơn. Có lẽ nếu cậu giả vờ ủng hộ lý tưởng của Chúa tể Hắc ám, cậu sẽ có thể hạ thấp sự cảnh giác của Tom.

Có khả năng là Harry đã đánh giá sai hoàn toàn về cuốn nhật ký này, và với việc nhận mình là người ủng hộ Chúa tể Hắc ám, cậu đã phá hỏng cơ hội lấy được thêm thông tin. Dù có khó tin đến đâu nếu xét đến thứ phép thuật đen đặc của Tom, biết đâu được y lại là một người ủng hộ phe Sáng chứ.

Nhưng may mắn thay, phép thuật của cuốn nhật ký đã dịu đi đáng kể sau lời nói của Harry, vì vậy ít nhất cậu đã đoán đúng. <<Điều đó không đúng.>>

Harry nhướn mày trước lời nói của Tom. Đó chắc chắn là một câu trả lời thú vị, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Nếu Tom biết Chúa tể Hắc ám đã chết, có lẽ y sẽ trả lời một câu đồng tình đơn giản. Nếu không biết, Harry đã mong y sẽ nói những câu như "Không thể nào", một sự phủ nhận sinh ra từ hoài nghi hơn là hiểu biết thực tế.

Nhưng nói rằng "Điều đó không đúng" thể hiện một sự chắc chắn đáng kể của Tom và điều đó rất đáng ngờ. Làm sao một cuốn nhật ký như thế này lại biết được chuyện Chúa tể Hắc ám vẫn chưa chết, khi mà theo như Harry biết thì chỉ có cậu và Dumbledore nắm được việc này?

Harry quyết định thúc đẩy thêm một chút, giả vờ như không biết gì hơn.

Phép thuật của Tom đánh về phía cậu một cách khó chịu. <>

Y có vẻ vô cùng chắc chắn về sự sống sót của Voldermort; điều quan trọng là tại sao lại như vậy.

Phép thuật của Tom xoay quanh một cách trầm ngâm, và y mất gần năm phút để quyết định câu trả lời. Trong lúc đó, Harry thoải mái quan sát cách phép thuật của cuốn nhật ký chuyển động. Cậu chưa từng thấy phép thuật của một người nào nhiều biểu cảm thế này, thực sự vô cùng thú vị.

Cuối cùng những từ ngữ xuất hiện. <>

Harry nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên giấy. Cuốn nhật ký này được chính Voldermort tạo ra ư? Cậu không thể tin được, điều này tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì cậu đã tưởng tượng ra khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.

Harry viết, định giải thích bản thân khi đã nắm rõ được tình hình. Nếu Tom có liên hệ trực tiếp với Voldermort, thì Harry không cần phải giả vờ nữa.

<<Điều đó cũng không đúng.>>

Harry nhướn mày trước sự ngắt lời của Tom, bị y làm cho ngạc nhiên lần nữa.

Phép thuật của Tom phất đến chỗ cậu với vẻ khó chịu rõ ràng. <>

Cảm nhận được sự trung thực ư? Harry cau mày. Làm sao có thể...

Cậu nhìn xuống phép thuật của cuốn nhật ký khi nó quấn quanh bàn tay đang cầm bút của mình. Cậu cho nó một tia phép thuật như một lời cảnh cáo, nhưng nó chỉ hơi e dè một chút, cảnh giác nhưng cũng đầy hiếu kì.

<>

Harry nhận ra rằng mình đã không cẩn thận khi hỏi câu đó. Ngay cả khi Tom không thực sự nguy hiểm đối với Harry, cậu cũng không nên tiết lộ bí mật của mình như vậy. Cậu nghĩ đến việc nói dối, nhưng xét đến việc cuốn nhật ký có thể nhận ra được, thì thà lờ đi còn hơn.

<>

Harry thở mạnh một hơi. Vì Harry không trả lời câu hỏi của Tom, bây giờ y cũng sẽ không đưa ra bất cứ điều gì có ích nữa hả?

Rồi Harry nghĩ, đơn giản cũng có thể là cuốn nhật ký không biết cụ thể tại sao Voldermort chưa chết, nó chỉ biết rằng hắn chưa chết mà thôi. Có lẽ Tom sẽ có khả năng – và hi vọng là sẵn sàng – cho Harry một câu trả lời nếu cậu cho y biết thêm một số chi tiết, vì rõ ràng là Tom không hề biết về những gì đã xảy ra vào cái đêm Voldermort cố gϊếŧ Harry.

Phép thuật của cuốn nhật ký khựng lại mất vài giây, điều mà Harry cho là đồng nghĩa với việc Tom cảm thấy ngạc nhiên trước lời nói của cậu. Khá thú vị, nhưng không có ích cho việc thu thập thông tin của Harry. <<Đó là một điều khó có thể giải thích. Làm sao cậu biết được hắn đã sống sót?>>

Dù Tom thực sự không biết gì, Harry cũng không phiền bàn luận về tình huống này với y. Nếu mọi chuyện thuận lợi, việc trở thành đồng minh với Tom có thể sẽ rất có ích. Kể cả khi Tom chỉ là một cuốn nhật ký, y chắc chắn là cuốn nhật ký độc đáo nhất mà Harry từng thấy, và chỉ riêng việc y được tạo ra từ phép thuật của Voldermort đã đủ để Harry giữ lại cuốn nhật ký rồi.

Phép thuật của cuốn nhật ký xoáy vòng một cách kì lạ; Harry không chắc điều đó có nghĩa là gì.

<<Ý cậu là sao, một hồn ma ư? Tại sao hắn lại đi ám một Giáo sư?>>

Harry nhíu mày. Harry ngừng lại một chút, cảm thấy lo lắng một cách kì lạ trước việc cung cấp thông tin tiếp theo. Nhưng nếu cậu thực sự muốn thử làm đồng minh với Tom, cậu cần phải trung thực với y.

Cậu tự hỏi liệu cuốn nhật ký có biết Dumbledore là ai hay không, nhưng một nhánh phép thuật của Tom một lần nữa chém xuống thể hiện y không chỉ biết về Dumbledore, mà còn biết chính xác sai lầm của Harry nguy hiểm đến mức nào.

<<Ngươi đã làm cái gì cơ?>>

Harry vội vàng viết, cố gắng xoa dịu Tom. Hoặc ít nhất là hắn còn sống, Harry cho là hắn cũng không thể "khoẻ mạnh" được cho lắm khi làm một hồn ma.

<> Cơn giận của Tom không dễ dàng dập tắt như thế.

Nhận ra Tom có lẽ không phải một người khoan dung, Harry quyết định thay đổi chiến thuật.

Tom cân nhắc lời nói của cậu trong vài giây, cách phép thuật của y quẩn quanh mép cuốn nhật ký khiến Harry liên tưởng đến những con rắn nhỏ luôn sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Tom trông có vẻ bớt giận hơn, nhưng Harry vẫn cảm nhận được cơn tức của y.

<>

Đưa hắn trở lại? Nếu Harry hiểu đúng ý của Tom, đây sẽ là một thông tin khá thú vị. Từ năm ngoái, Harry đã có những nghi ngờ về hồn ma Chúa tể Hắc ám và điều hắn ta đã cố gắng thực hiện với Quirrell và Hòn đá, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đã có manh mối vững chắc rằng Chúa tể Hắc ám thực sự có thể được hồi sinh. Vì nhiều lí do, Harry rất hứng thú với việc tìm hiểu cách thức để làm được điều đó.

Và việc cuốn nhật ký này đã có sẵn một phương thức thực sự rất đáng tìm hiểu thêm.

<>

Harry đảo mắt. Tom thực sự nghĩ nó sẽ có hiệu quả ư?

Cuốn nhật ký im lặng, và Harry thở dài. Lại đến lúc chọc vào điểm yếu của Tom rồi.

<Đừng cứng đầu như thế. Chắc hẳn vị Chúa tể Hắc ám vĩ đại không cần cậu phải hãm hại những đứa trẻ để được hồi sinh chứ? Điều đó thật thảm hại, tôi đã nghĩ hắn tốt hơn thế.>

Đúng như Harry dự đoán, phép thuật của cuốn nhật ký rung lên bất mãn trước lời châm chọc của cậu.

<>

Tim Harry bắt đầu đập nhanh dần. <Ý cậu là nó chứa những cuốn sách được viết bởi chính Salazar Slytherin ư?>

<> Harry híp mắt nhìn cuốn nhật ký, không thích vẻ ngạo mạn trong phép thuật của Tom. Cậu còn chưa từng nghĩ đến việc phép thuật có thể trông ngạo mạn như vậy.

<>

Nghe không hề đáng nghi chút nào.

<>

Harry cân nhắc lời nói của y. <Được thôi. Nghiên cứu gì vậy?>

<>

Harry nhăn mặt, lòng tự trọng hơi bị đả kich.

<> Tom dễ dàng đồng ý. <>

Harry chớp mắt ngạc nhiên. Cậu thực sự không nghĩ Tom sẽ nói cho mình biết, chưa kể đến chi tiết như vậy.

<<Đương nhiên. Luôn là một điều tốt khi gặp được một người cũng có lòng đam mê đối với tri thức như ta.>>

Sự thay đổi thái độ đột ngột của Tom khiến Harry cảm thấy không ổn, nhưng cậu gạt đi cảm giác bất an ấy. Nếu cậu nghi ngờ Tom mỗi lần y tỏ vẻ hợp tác, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Hơn nữa, Harry có phép thuật của mình; kể cả nếu Tom thực sự muốn đánh lừa cậu, đâu phải cậu không thể đáp trả lại.

Cậu không chắc Voldermort tạo ra cuốn nhật ký vào lúc nào, nhưng có lẽ Tom sẽ biết gì đó về sự sa sút tồi tệ của hắn.

<<Điên cuồng? Ý ngươi là sao?>>

Được rồi, có lẽ là không. Dù sao đi nữa, nếu họ sẽ làm việc cùng nhau, cậu sẽ cho Tom biết chuyện gì đã xảy ra.

Tom không đáp lại trong vài giây.

<>

Harry nhíu mày, hơi nghi ngờ, nhưng cậu phải thừa nhận mình không biết kế hoạch của Tom là gì nên cũng không thể đánh giá được. Chắc cậu sẽ biết khi đến Phòng chứa và đọc nghiên cứu của y.

Hơn nữa, nếu có người giúp đỡ được Harry trong việc hồi sinh hồn ma của Voldermort, một cuốn nhật ký có nhận thức với thứ phép thuật hắc ám nhất Harry từng thấy, thứ được tạo ra bởi chính Voldermort sẽ là...chắc chắn không phải điều Harry dự đoán, nhưng ít nhất tốt hơn nhiều so với bất cứ ai khác mà Harry hiện tại có thể trao đổi được.

<>

Điều gì đó trong cách nói của y khiến những hồi chuông cảnh bảo vang lên trong đầu Harry, và đột nhiên cậu nhận ra rằng mình đang cảm thấy bình tĩnh một cách quá kì lạ đối với một tình huống như thế này. Cậu có thể cảm nhận được một lực kéo ở cổ tay mình, và khi nhìn xuống Harry thấy phép thuật của cuốn nhật ký đang quấn lấy bàn tay mình, bám vào những ngón tay.

Một phần lớn của nó cắn chặt lấy phép thuật của Harry, và đang chậm rãi, lén lút, từ từ hấp thụ phép thuật của cậu.

--------