Chương 14

Hai câu này, giọng điệu dường như có chút bất mãn... Yến Ương sau một lúc kinh ngạc, trong lòng cảm nhận được điều này. Nàng không nghĩ mình nhầm, vì lúc nãy hắn đã nhíu mày.

Hắn bất chợt đóng cửa sổ lại, bước đến gần.

Yến Ương không nghĩ hắn sẽ làm gì, hai người đã là phu thê nhiều năm, nàng chưa bao giờ thấy hắn động thủ, trong lòng hiểu rằng hắn không muốn người ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

Kỳ Trường Yến thực sự không muốn bị người ngoài dò xét nên đã đóng cửa sổ lại, đứng bên cửa sổ để kiểm tra xem bên ngoài có ai không.

Hắn thực sự bất mãn vì nàng không về nhà lâu như vậy, lúc này khuôn mặt nhăn nhó cũng không che giấu được điều đó.

Trong lòng Yến Ương không khỏi buồn cười, hắn có lúc nào mà không giữ khuôn mặt lạnh lùng đó đâu? Từ khi hắn đến Cửu Kê, hai người đều không gặp nhau trong một thời gian dài. Nàng cũng gần như quên mất lần cuối hắn vì nàng mà cười là khi nào.

Yến Ương quay đi, từ từ tiếp tục bước vào trong.

"Chàng cũng biết đấy, đường ra khỏi huyện Lĩnh Xương bị chặn, ta muốn về cũng không thể về được."

Nói xong, trong phòng lại sáng hơn một chút, vì Yến Ương đang nói câu này thì thắp thêm một ngọn nến.

Kỳ Trường Yến nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng trong ánh nến.

Hắn khẽ cười mỉa mai, "Thế còn trước ngày 14 thì sao?"

Yến Ương quay lại nhìn hắn, "Những ngày đó bụng ta khó chịu, buồn nôn, sợ gặp sự cố trên đường nên muốn dưỡng sức rồi mới về."

Không hẳn, chỉ đơn giản là những ngày đó không muốn về, nên ở lại thêm vài ngày. Nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện đường bị chặn, nên muốn về cũng không thể về ngay được.

Kỳ Trường Yến nhìn chằm chằm nàng.

Yến Ương liếc hắn, thấy hắn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm, không khỏi bực mình, "Chàng nghĩ ta lừa chàng sao?"

"Chàng cũng biết là thai này từ đầu đã không ổn định."

Đồng thời, không khỏi suy nghĩ, thật lạ lùng, từ khi nàng đến Cửu Kê, hai người luôn giữ mối quan hệ bình thường. Vậy mà trong năm mà nàng hoàn toàn không nhớ, nàng và hắn lại có thể sống như như thế nào mà nàng lại mang thai?

Yến Ương suy nghĩ, vô thức tập trung mà quên mất chú ý điều khác. Kỳ Trường Yến thấy nàng sau câu nói đó liền im lặng, giống như đang tức giận, ánh mắt hắn càng trầm xuống.

Nàng còn giận hắn... Nàng đã nói chỉ về vài ngày, nhưng cuối cùng lại là năm ngày rồi mà vẫn chưa về.

Sau đó hắn buộc phải viết thư giục nàng, nhưng lại bị chặn giữa đường. Sau đó là việc dọn dẹp đường và ổn định dân chúng, cho đến trưa nay mới hoàn tất.

Trong mười mấy ngày này, hắn hầu như bận rộn không ngừng, điều phối, kiểm tra, còn phải xác định nhiều lần tình trạng núi, tất cả đều không thể qua loa, cuối cùng khi xong việc, hắn vẫn không thể nghỉ ngơi, còn phải đến huyện Lĩnh Xương để kiểm tra tình hình, và tiện thể đưa nàng về.

Vì vậy, từ đầu giọng hắn đã có phần nặng nề hơn, cảm thấy những gì nàng nói lúc nãy đều không phải là lý do thực sự. Hắn nhận ra được sự lạnh nhạt của nàng trong những ngày gần đây. Tình trạng của hai người hiện tại có phần không tốt lắm... Vì vậy hắn cảm thấy bất kể nàng nói gì, thì cũng không thể giấu được việc nàng không muốn quay về, hoặc cố ý không quay về vì giận dỗi.

Nhưng lúc này nàng lại nói thai nhi không ổn định, cho nên mới không thể quay về… hắn đành im lặng.

Lần đó ở phủ Quốc Công, mẫu thân cũng nói thai này của nàng vốn không ổn định.

Hắn cũng đã tìm lang trung để hỏi về việc này, lang trung nói thời gian này nàng lo liệu tang sự, bởi vì trưởng bối mất nên tâm trạng không tốt, thai nhi mới không ổn định.

Vì vậy hắn mới từ bỏ ý định mang nàng theo.

Khóe miệng Kỳ Trường Yến khẽ chìm xuống, sau đó, hắn nhắm mắt lại.

Thôi được, chuyện này không nói nữa.

"Ừ." Hắn chấp nhận những gì nàng nói.

Nói xong, hắn đi vào trong.

Yến Ương lại đi ra ngoài.

Kỳ Trường Yến nghe thấy bước chân nàng ra ngoài, ánh mắt nhanh chóng trầm xuống, vẻ mặt cũng tệ đi rõ ràng. Đúng vậy, ai có thể giữ được vẻ mặt bình thường vào lúc này!

Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua.

Giọng nói có phần căng thẳng, "Nàng đi đâu?”

Yến Ương: "Ta gọi Hoàn Chi đi lấy thêm chăn."

Đêm nay không muốn cùng hắn nằm chung một chăn!

Kỳ Trường Yến: "..."

Khóe miệng lạnh lẽo, mặc kệ nàng!

Không lâu sau, Hoàn Chi mang thêm một cái chăn mới đến.

Sau đó Lâm mẫu cũng đến, kéo nàng lại thì thầm, "Sao lại mang thêm chăn, có phải cái trước không đủ ấm?"

Hơn nữa, nhìn vào bụng nàng, "Bụng con cũng đã to, đắp hai lớp không thấy nặng à? Đừng để đè vào bụng rồi khó chịu."

Yến Ương: "Nương cũng nói rồi, bây giờ bụng con lớn, ban đêm lại hay trở mình, sợ cuốn hết chăn làm trượng phu không có chăn ngủ nên mới gọi Hoàn Chi mang thêm chăn, để mỗi người ngủ một chăn."

Như vậy... Lâm mẫu gật đầu, bà vỗ tay nàng, "Cũng phải, vậy thì nên lấy thêm chăn."

"Thế con nghỉ đi, ta về phòng."

Yến Ương tiễn mẫu thân, "Nương đi chậm thôi, đêm tối."

"Ta biết rồi, không cần tiễn, đêm lạnh, mau vào phòng đi."

Yến Ương không vào phòng ngay, mà đợi đến khi mẫu thân đi xa, mới quay lại vào trong. Vào phòng, nàng và Kỳ Trường Yến không nói với nhau lời nào, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Nửa đêm, Yến Ương vô thức đã ngủ. Nhưng Kỳ Trường Yến vẫn chưa ngủ, không những vậy, hắn còn mở mắt.

Hắn xoa trán, liếc nhìn nàng đang nằm nghiêng quay vào trong tường, sau đó, không cảm xúc nhìn chăn của nàng, rồi đến chăn của mình.

Hừ…

Kỳ Trường Yến trầm ngâm một lúc, rồi bình thản nhắm mắt lại.

...

Kỳ Trường Yến khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng rêи ɾỉ nhỏ bên cạnh, tỉnh dậy thì mặt hắn tối sầm lại.

Yến Ương không nhận ra hắn đã tỉnh, nàng chỉ cảm thấy bắp chân mình đau nhức, đau đến nỗi phải bật ra tiếng.

Đây không phải lần đầu tiên xuất hiện tình trạng này, hai ngày trước vào ban ngày cũng đã từng xảy ra. Lúc đó mẫu thân nàng nói có lẽ do thời gian này nàng chỉ ăn chay nên mới bị chuột rút. Mẫu thân lo lắng một hồi, cũng muốn nàng trở về, trở lại Quận thành thì không cần phải tuân thủ quy tắc chịu tang ở đây, có thể ăn thịt, nhưng lúc đó đường lại đang bị chặn, không đi được.

Sau đó là nhờ tìm được sữa dê, tình trạng của nàng mới khá hơn chút. Không ngờ sau mấy ngày uống sữa dê, chân lại bị chuột rút, còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Yến Ương cắn răng chịu đựng, nhưng sau đó không khỏi cảm thấy bất bình trong lòng, nghĩ thầm rằng mang thai chỉ có nàng chịu khổ, còn hắn thì lại nằm cạnh ngủ say sưa!

Nàng giơ tay định đẩy hắn dậy, để hắn giúp nàng xoa chân! Nhưng không ngờ người bên cạnh cũng đúng lúc ngồi dậy.

Lúc này nàng đang vươn tay về phía hắn, động tác ngồi dậy của hắn có chút đột ngột, hắn chống khuỷu tay nhìn qua, khiến nàng như thể muốn thu mình lại vào vòng tay hắn.

Hơn nữa, không biết làm sao hắn lại hạ thấp khuỷu tay chống đỡ, lần này thật sự như ôm lấy nàng. Giọng hắn trầm ấm, khàn khàn, "Sao vậy?"

"Ta nghe thấy nàng kêu.”