Chương 2

Trên đường đi dự tiệc, trong xe ngựa.

Cả Tiểu Tễ An và Tiểu Thiều Thư đều ham chơi, ríu rít suốt dọc đường.

Kỳ Trường Yến đột nhiên cảm thấy không quen, vì bên cạnh hắn trước giờ luôn yên tĩnh, đây là lần đầu tiên ngồi xe ngựa ồn ào thế này. Hắn cau mày nhìn lũ trẻ một lúc, đúng lúc Tiểu Thiều Thư không cẩn thận làm rơi quả bóng nhỏ đang chơi, bé con chạy theo, va ngay vào chân hắn.

Cú va chạm không nhẹ, trán bé đập vào xương đầu gối hắn. Dù hắn không cảm thấy gì, nhưng Tiểu Thiều Thư đã đau đến mức ôm trán, mắt đỏ hoe, lao vào lòng Yến Ương.

Yến Ương bế con lên, vỗ về, nói không sao, không đau.

Dỗ dành xong, Tiểu Thiều Thư trở nên ngoan ngoãn, lại cùng Tiểu Tễ An dựa đầu vào nhau chơi đùa vui vẻ. Yến Ương nhìn con cười, nhưng khi quay lại, bắt gặp Kỳ Trường Yến đang cau mày.

Nụ cười trên mặt Yến Ương thoáng dừng lại.

Lén nhìn hắn, nàng tự hỏi, hắn cau mày gì thế?

Hơn nữa, lũ trẻ đang ở ngay trước mặt... Đây là lần đầu tiên sau ba năm hắn về nhà, thật hiếm hoi khi Tiểu Tễ An vẫn nhớ và thân thiết với hắn, thế mà hắn lại tỏ ra nghiêm nghị như vậy trước mặt con.

Còn Tiểu Thiều Thư, bé vốn dĩ đã xa lạ với hắn, bây giờ hắn thế này, trẻ con vốn nhạy cảm, đừng để Tiểu Thiều Thư nghĩ rằng phụ thân không thích mình.

Yến Ương cũng cau mày.

Kỳ Trường Yến thấy nàng cau mày, lặng lẽ nhìn nàng một cái, rồi ngả người ra sau, xoa trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Giọng hắn có chút mệt mỏi, "Đến nơi gọi ta dậy, tối qua ta ngủ muộn, giờ nghỉ ngơi một chút."

"…Ừ."

Trong lòng nàng trĩu nặng nghĩ, tối nay phải nói chuyện rõ ràng với hắn. Hắn hiếm khi ở nhà vài ngày, sau này tốt nhất đừng tỏ ra nghiêm nghị như thế trước mặt lũ trẻ, kẻo Tiểu Thiều Thư không muốn thân thiết với hắn.

...

Kỳ Trường Yến không ngủ được, bên tai luôn vang lên tiếng trẻ con líu lo, làm sao mà ngủ nổi. Dù không ngủ được nhưng hắn cũng không mở mắt, vẫn nhắm mắt im lặng.

Thỉnh thoảng, hắn còn nghe vài câu của Yến Ương, nàng đang nhắc Tiểu Thiều Thư và Tiểu Tễ An cẩn thận, đừng để ngã xuống sàn xe.

Nửa tiếng sau, họ đến phủ Lục gia.

Trước cổng phủ Lục gia, xe ngựa tấp nập, có rất nhiều người đến.

Yến Ương và Kỳ Trường Yến vừa xuống xe ngựa, người của phủ Lục gia mắt tinh, đến gần thầm thì vài câu với một người. Người đó đang nói chuyện với Kỳ phụ và công chúa Bình Ninh, lập tức quay đầu nhìn qua đây. Vừa thấy Kỳ Trường Yến, người đó đã cười lớn, "Nghe nói Trường Yến về rồi! Lâu lắm rồi ngươi mới đến thăm dượng.”

Kỳ Trường Yến mỉm cười, tiến vài bước, "Dượng.”

Rồi quay sang nhìn Kỳ phụ và công chúa Bình Ninh, "Phụ thân, mẫu thân.”

Yến Ương đi bên cạnh hắn, cũng mỉm cười chào, "Dượng. Phụ thân, mẫu thân.”

"Ồ, tốt tốt! Hôm nay mọi người đều có mặt, thật là đại hỷ sự!"

"Đúng vậy." Công chúa Bình Ninh vừa cười vừa thở dài, còn chỉ vào Kỳ Trường Yến, "Cũng đã nhiều năm rồi chúng ta mới gặp lại con, lần này cuối cùng cũng về một chuyến."

Chỉ là không ở lâu được. Nghĩ đến việc tiểu nhi tử sắp phải đi ngay sau hôm nay, công chúa Bình Ninh không khỏi xót xa. Bà nghĩ lần này nhiệm kỳ kết thúc, bằng mọi giá cũng phải cho hắn điều về Kinh, cứ ba năm năm không gặp thế này sao được?

Nghĩ vậy, bà lại nhìn cháu gái nhỏ đang đứng bên cạnh Yến Ương, cười tươi rói. Cháu gái mấy hôm trước gặp Trường Yến mà còn không biết gọi, vì từ khi sinh ra, Thiều Thư chưa từng gặp phụ thân mình.

Công chúa Bình Ninh cau mày.

Nhưng ngay sau đó, bà lại giãn mày, vì Thiều Thư thấy bà nhìn mình, khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ cười, thân thiết chạy đến ôm chân bà, kiễng chân gọi tổ mẫu.

Công chúa Bình Ninh nở nụ cười tươi, "Ừ, Thiều Thư ngoan."

Không kiềm được, bà xoa đầu cháu nhỏ.

Lục Cảnh thấy Thiều Thư đáng yêu, không khỏi khen ngợi vài câu. Sau đó, ông giơ tay chỉ vào bên trong, “Đại ca, đại tẩu vào trong phủ ngồi đi, lát nữa là bắt đầu tiệc rồi."

"Ừ, được." Mọi người cùng đi vào trong.

Yến Ương đi sau các bậc trưởng bối vài bước, đi bên cạnh đại tẩu, vừa đi hai người vừa thỉnh thoảng nói cười vài câu.

Vào trong phủ Lục gia, Yến Ương ngồi trong nhóm nữ quyến chưa được bao lâu thì nhìn thấy một người lạ mà lại quen.

Nói là lạ vì nàng chưa từng nói chuyện với người này, hai người không được coi là quen biết. Nói quen vì gần đây cái tên này xuất hiện rất thường xuyên bên tai nàng, mỗi lần dự tiệc đều có thể gặp người này, đó chính là Đỗ Tuyết Nhược.

Nữ nhân từng gần như đến mức nghị thân với trượng phu của nàng.

Nàng không rõ tại sao sau đó hai nhà cuối cùng lại không thành thông gia, thậm chí... thực ra chuyện Đỗ gia và Quốc công Kỳ gia từng suýt kết thân, nàng cũng nghe từ miệng Châu Lan mà biết.

Mới nghe gần đây thôi.

Đầu tháng, trong một lần đi dạo thu ở ngoại ô, Châu Lan nhắc đến với nàng vì Châu Lan nghe tin Đỗ Tuyết Nhược vừa hoà ly về nhà mẹ đẻ, tiện miệng nhắc tới một câu.

Khi đó nàng có tâm trạng gì nhỉ, khi nghe Kỳ Trường Yến từng suýt chút nữa nghị thân với người khác, nàng có hơi bất ngờ.

Bởi vì nàng chưa bao giờ nghe về tin này, nghĩ rằng Đỗ gia và Kỳ gia từng che giấu rất kỹ.

Tất nhiên, cũng có thể không phải hai nhà che giấu kỹ, chỉ là lúc đó phụ thân nàng còn giữ chức quan thấp, một quan ngũ phẩm, không thể nào biết được chuyện phủ Quốc công.

Sau khi ngạc nhiên qua đi, trong lòng nàng cũng không có suy nghĩ gì khác, Đỗ Tuyết Nhược hoà ly thì hoà ly thôi, cũng không liên quan gì đến nàng. Nàng cũng không nghĩ rằng vì hai nhà từng không thành mà bây giờ Kỳ Trường Yến sẽ có gì với đối phương.

Nếu thật sự hai người có gì, hoặc bà bà* có ý định kết thông gia với nhà Đỗ gia, thì Châu Lan sao có thể nói là suýt đến mức nghị thân? Để đến bây giờ phải ôm tiếc nuối?

Vì thế Yến Ương chỉ cười xòa, không để chuyện này trong lòng, chỉ kín đáo nói lời cảm ơn Châu Lan, dù sao nàng ấy nhắc nhở cũng là có ý tốt.

Châu Lan thấy nàng dường như không để ý, cười cười chạm nhẹ vào nàng, “Ngươi đó, đôi lúc cũng đừng quá vô tư.”

“Cần chú ý vẫn phải chú ý đấy.”

Yến Ương cười: “Kỳ Trường Yến hiện không ở kinh thành, ngươi bảo ta chú ý gì đây?”

Hơn nữa còn không biết mấy năm nữa mới về, hắn và Đỗ Tuyết Nhược, một người ở kinh thành, một người ở nhiệm sở, dù người kia có hoà ly thì hai người cách xa nhau như vậy, có gì phải lo lắng?

Chẳng phải là tự tìm phiền muộn sao?

Châu Lan dừng lại, sau đó cười: “Cũng đúng.”

“Nhưng mà…” nàng ta lại nhíu mày, “Chuyện ở nhiệm sở của hắn, ngươi có rõ không? Đừng để ở đó có mấy oanh oanh yến yến.”

“Hắn nói không có.”

Châu Lan: “Hắn nói không là ngươi tin à? Ngươi không biết trượng phu của mình tuấn tú thế nào sao.”

Hơn nữa, còn có gia thế quyền quý như vậy.

Thân phụ là Trấn Quốc Công được Hoàng Thượng vô cùng tin tưởng, thân mẫu là Công chúa Bình Ninh, tỷ tỷ duy nhất của Hoàng Thượng, còn hắn thì được Hoàng Thượng giao phó trọng trách ở Trực Lệ Cửu Kê quận thành. Với gia thế như vậy, không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào Kỳ gia.

Nói ra thì, từng có nhiều người ngạc nhiên khi Yến Ương được gả vào Kỳ gia, vì không ai ngờ rằng ấu tử của Kỳ gia cuối cùng lại lấy nhi nữ của một quan ngũ phẩm. Dù sao đi nữa, ca ca của hắn, Kỳ Mẫn, cũng đã thành thân với nhi nữ của Chung gia danh môn. Trong mắt mọi người, Kỳ Trường Yến cũng nên lấy một nữ nhân xuất thân danh môn tương tự.

Nhưng cuối cùng lại thành thân với Yến Ương.

Lúc đó, Châu Lan cũng cảm thấy không xứng, nhưng lần đầu tiên gặp Yến Ương, nàng liền thấy có lý do chính đáng, vì Yến Ương thật sự xinh đẹp, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, mỗi cái nhăn mày, nụ cười đều như viên ngọc sáng lấp lánh. Nàng ấy không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà còn có vẻ đẹp nội tâm.

Một nữ nhân như Châu Lan cũng suýt bị mê hoặc.

Ngay lập tức, nàng có cảm tình với Yến Ương. Sau đó, Yến Ương và phu nhân Chung gia vài lần tham gia tiệc, hai người dần dần quen biết, trở thành bạn tốt.

Trượng phu của Châu Lan luôn làm phiền nàng, nên khi thấy Yến Ương và Kỳ Trường Yến không có chuyện phiền toái ở hậu trạch, nàng liền có ý nhắc nhở Yến Ương giữ vững, để tránh sau này không yên ổn.

Yến Ương khi đó cười nói, "Ừ, ta tin."

Bây giờ nhìn lại, câu nói đó ít nhất không làm phụ lòng sự tin tưởng của nàng. Lần này hắn về, nàng không thấy bất kỳ dấu vết nào của nữ nhân khác. Nếu ở nhiệm sở thật sự có người, trong những chi tiết nhỏ nhặt luôn có thể tìm được dấu vết, nhưng không có, hắn vẫn như khi đi, không có dấu hiệu nào về việc có nữ nhân khác bên ngoài.

"Ngươi ấy à…” Châu Lan lắc đầu.

Yến Ương ngắt lời nàng, từ đó hai người không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng sau đó, nàng đã gặp Đỗ Tuyết Nhược vài lần, tính cả hôm nay, đã là lần thứ ba rồi.

Nàng ta dường như cũng nhận ra nàng, lúc này bước vào thấy nàng liền cười nhẹ.

Yến Ương cũng cười đáp lại, rồi tập trung chơi đùa với nhi nữ. Không lâu sau, đến giờ dùng tiệc. Ăn trưa xong, họ không về nhà mà nghỉ ngơi và chơi đùa trong một khu vườn mà cô cô đã sắp xếp riêng cho. Chơi đùa đủ rồi, nàng dẫn các con đi ngủ trưa, vì sợ rằng nếu không ngủ thì đến giờ ăn tối, bọn trẻ sẽ ngủ gục trên bàn ăn.

Giấc ngủ này kéo dài không biết bao lâu, khi tỉnh dậy, nàng chưa mở mắt mà đã mò mẫm tìm hai đứa trẻ bên cạnh. Khi sờ được hai cái bụng nhỏ vẫn đang ngủ ngon, Yến Ương yên tâm.

Nàng xoay người, định xuống giường để rửa mặt, nhưng vừa động thì cảm thấy có gì đó đè lên. Một cánh tay nhẹ nhàng vắt qua eo nàng từ lúc nào.

Nàng ngạc nhiên trong chốc lát, rồi quay người lại nhìn phía sau – chính là Kỳ Trường Yến đang nằm đó.

Hiện tại, hắn gần như nằm sát mép giường, vì không có nhiều chỗ, hắn chỉ có thể nằm nghiêng.

Hắn đến từ lúc nào? Sao không gọi nàng dậy để có chỗ nằm thoải mái hơn? Nghĩ vậy, Yến Ương nhẹ nhàng ngồi dậy, nhường chỗ cho hắn.

Lúc ngồi dậy, nàng ngửi thấy mùi rượu từ người hắn, liền biết hắn đã uống say.

Không ngạc nhiên khi hắn lại nằm ở mép giường, rõ ràng là có một chiếc giường nhỏ bên cạnh không dùng, chắc vì say nên không chú ý, chỉ muốn tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi.

Yến Ương cười thầm.



Kỳ Trường Yến tỉnh dậy, cảm thấy có gì đó kỳ lạ trên người. Hắn xoa trán, lười biếng nhìn xung quanh, mở mắt ra, thấy một cái chân nhỏ đang đá vào cằm mình. Trên bụng hắn là một đứa trẻ nhỏ, đang tò mò nhìn những hoa văn trên áo của hắn.

Kỳ Trường Yến: "..."

Hắn thở ra một hơi dài, rồi bế Thiều Thư xuống.

Thiều Thư bị bế bất ngờ, hoảng hốt gọi mẫu thân.

Tiếng gọi này làm Yến Ương, đang trò chuyện với ma ma bên ngoài, bước vào. Bé cũng làm Tễ An, người đang ngủ say, tỉnh giấc. Khi Yến Ương bước vào, thấy Kỳ Trường Yến đang ngồi dậy xoa trán, bên cạnh là Tễ An đang ngơ ngác mở mắt, ngồi xếp bằng, dụi mắt. Còn Thiều Thư, ngồi bên cạnh Tễ An, mắt chớp chớp, tay nắm chặt áo của Tễ An.

Yến Ương bước đến: "Cả hai đều dậy rồi à?"

Thiều Thư thấy mẫu thân, liền bật dậy chạy đến mép giường đòi bế. Yến Ương giật mình, nghĩ con bé lao tới nhanh như vậy sẽ ngã mất.

"Phu quân mau đỡ Thiều Thư, kẻo ngã mất." Nàng vội gọi Kỳ Trường Yến.

Kỳ Trường Yến hơi ngừng lại.

Rồi theo phản xạ, hắn đưa tay đỡ lấy Thiều Thư khi cô bé vừa đến mép giường.

Khi đỡ lấy cô bé, hắn hạ mi, nhìn nàng.

Thiều Thư bĩu môi, đáng thương gọi: "A nương…”

Yến Ương bước nhanh tới bế cô bé: "Ừ, không khóc. Có phải phụ thân làm con đau không? Đừng khóc, phụ thân chỉ sợ con ngã thôi."

Kỳ Trường Yến nhíu mày, hắn không dùng lực, chỉ là thuận tay đỡ cô bé.

Nhưng hắn không giải thích, chỉ khẽ cử động cổ họng khô khan sau khi uống rượu, rồi gọi Lý ma ma mang một cốc nước để hắn làm dịu cổ họng.

Sau khi uống trà, Yến Ương đã thay đồ cho bọn trẻ xong xuôi.

Hắn đứng đó, nhìn nàng, rồi bất ngờ nói: "Ngày kia ta phải trở về nhiệm sở rồi."

"Ừ, ta biết mà, tối nay về ta sẽ thu dọn đồ đạc cho chàng." Yến Ương gật đầu.

"Có thứ gì đặc biệt muốn mang theo không? Nói sớm để ta chuẩn bị, kẻo ngày mai không kịp."

Kỳ Trường Yến nhàn nhạt nhìn nàng.

Yến Ương cũng nhìn hắn, nàng cười: "Chưa nghĩ ra à? Không sao, tối nay về nghĩ ra cũng được."

Kỳ Trường Yến không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái rồi từ từ đặt cốc trà xuống.

"Ta đi gặp phụ thân một chút."

"Vâng."

Kỳ Trường Yến bước ra khỏi phòng.

Lý ma ma nhìn theo bóng lưng cô gia, rồi nhìn chủ tử của mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô gia có ý gì khác? Nhưng phu nhân hình như không nhận ra.