Chương 4 (1)

Nàng và hắn phu thê nhiều năm, những năm qua hắn không nạp thϊếp, cũng không có người ở bên cạnh, nàng tất nhiên không muốn có người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn!

Nếu hắn thực sự còn vương vấn điều gì trước đây... Yến Ương mím môi, trong lòng có muôn vàn nỗi lo lắng không rõ ràng, nếu thật sự là như vậy, nàng nên làm gì?

Yến Ương tạm thời chưa nghĩ ra, chỉ đành đứng yên nhìn hắn, đứng đó không động đậy, chờ hắn đến gần.

Nhưng không ngờ, sau đó hai người lại không có cơ hội nói chuyện, vừa ra khỏi Lục phủ, hắn đột nhiên bị người khác gọi đi, là thị vệ thân cận của Hoàng thượng trong cung đến, nói rằng Hoàng thượng gọi hắn vào cung có việc cần nói.

Sau đó, suốt cả đêm nàng không thấy hắn đâu.

Ban đầu nàng còn nhíu mày đợi, không nói rõ ràng khó mà ngủ yên, nhưng đợi mãi đợi mãi rồi cũng mệt không chịu nổi, đành phải đi ngủ trước.

Nghĩ rằng ngày mai vẫn còn một ngày, để mai nói chuyện cũng được.

Đêm đó nàng mơ một giấc mơ không tốt, mơ thấy ở nơi làm việc hắn đã có người hầu hạ, sau đó lại mơ thấy hắn và Đỗ Tuyết Nhược vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, rồi cảnh tượng chuyển đổi, lại thấy hai đứa trẻ ôm lấy nàng khóc thút thít, khóc đến mức trán nàng cũng căng lên.

Đúng lúc này ma ma không biết đi đâu, các nha hoàn cũng không thấy bóng dáng, chỉ có một mình nàng luống cuống dỗ dành, nàng vừa đau lòng vừa lo lắng, không ngừng dỗ dành Tễ An và Thiều Thư đừng khóc, nhưng càng an ủi, hai đứa lại càng khóc dữ dội, như muốn khóc đến vỡ cả cổ họng.

Nàng bị tiếng khóc làm đau cả đầu.

Nhưng dù đau đầu cũng phải hết sức kiên nhẫn tiếp tục an ủi.

Nhưng bất kể nàng dỗ dành thế nào, hai đứa vẫn không ngừng khóc, trong lòng nàng cũng dần bị tiếng khóc làm cho bực bội, nhìn quanh một lượt, lại thấy trong phòng vẫn chỉ có một mình nàng, nha hoàn không trở lại, ma ma cũng không nghe thấy tiếng mà chạy đến! Trong lòng không khỏi sinh tức giận.

Cơn giận này không chỉ hướng về nhóm nha hoàn không biết đã đi đâu, mà nhiều hơn là hướng về Kỳ Trường Yến.

Nàng không biết hiện tại tình cảnh ra sao, cũng không biết tại sao đột nhiên không còn một nha hoàn nào bên cạnh, đột nhiên tất cả đều không có ở đây.

Nhưng bất kể tình cảnh thế nào, ít nhất! Kỳ Trường Yến là phụ thân của các con, lại cứ để chúng khóc, thấy nàng bó tay không biết làm sao cũng không hề nhúng tay?

Hắn cũng là phụ thân của các con mà! Hắn không thể dỗ dành, khuyên giải, hoặc giúp nàng một tay sao!

Chỉ đứng nhìn nàng một mình luống cuống sao?

Yến Ương trong lòng giận hắn.

Và khi tiếng khóc của bọn trẻ càng lớn bên tai, nàng tức đến mức muốn mắng hắn hai câu.

Yến Ương tức giận tỉnh dậy.

Tỉnh dậy thì thấy ngực tức tối, còn thấy trong lòng buồn nôn, ngoài ra còn cảm thấy mắt khô, đầu thì nặng nề, như bị bệnh.

Nàng khó chịu đưa tay đỡ trán, không nhịn được khẽ gọi một tiếng "ma ma". Nhưng tiếng gọi này bị lấn át bởi những âm thanh khác, tiếng khóc của bọn trẻ, khóc đến nấc lên, thỉnh thoảng lại thút thít.

Yến Ương: "..."

Trong đầu nàng như trống rỗng vì tiếng khóc của bọn trẻ, sau đó, nàng nhíu mày thêm một chút, nghĩ rằng Tễ An và Thiều Thư thật sự đang khóc? Nàng cứ tưởng chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nàng nhắm mắt lại, khó chịu mở mắt nhìn qua.

Mắt nàng mở rất chậm, vì không hiểu sao trong mắt lại có chút chua xót, mí mắt cũng như nặng hơn, khiến nàng nhất thời không thích ứng được.

Khi mở mắt, nàng thấy ngay cạnh giường, không xa, là hai đứa con của nàng, một cao một thấp, cả hai đều mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ hoe, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

Yến Ương đau đầu, suýt nữa lại nhắm mắt lại, khi nhắm lại, nàng liếc thấy mình đang mặc tang phục.

Trong một khoảnh khắc, nàng kinh ngạc tột độ, nhưng rồi tiếng khóc của bọn trẻ lại làm gián đoạn sự ngạc nhiên này.

"Hu hu… Nương ơi…”

Bên tai vang lên hai tiếng khóc nghẹn ngào, hai bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy tay nàng, bọn trẻ khóc càng dữ dội hơn, Yến Ương giữa tiếng ồn ào không có đủ tinh thần để suy nghĩ sâu xa.

Tễ An và Thiều Thư mắt đều ngấn lệ.

Hai đứa khóc đến nấc lên, chẳng mấy chốc, nước mắt làm mắt chúng nhòa đi, hai đứa còn tranh thủ lúc ngắt quãng mà nắm chặt tay lau nước mắt, sau đó sợ hãi dụi khuôn mặt vào tay Yến Ương, thút thít bằng giọng non nớt: "Nương, đừng ngủ."

Tễ An không muốn mẫu thân ngủ.

Cậu đã lớn rồi, tuổi mụ đã bảy tuổi, so với muội muội còn ngây ngô, mấy tháng qua cậu đã hiểu thế nào là sinh ly tử biệt.

Đầu tháng sáu, Thái hoàng thái hậu trong cung qua đời.

Lúc đầu cậu còn không hiểu điều này có nghĩa là gì, sau theo mẫu thân quỳ lạy quan tài, rồi nhiều lần đến Hoàng lăng dập đầu, mới biết cái gọi là "ra đi" này có nghĩa là từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại Thái hoàng thái hậu nữa.

Thái hoàng thái hậu đã qua đời.

Sau đó cậu mặc tang phục suốt một tháng, không chỉ cậu, mà cả muội muội cũng mặc, Tích tỷ, Thương ca, Quân ca cũng mặc, rồi mẫu thân, phụ thân, tổ phụ tổ mẫu, tất cả đều mặc, trong phủ còn treo cờ trắng suốt một thời gian dài.

Một tháng sau, khi những màu trắng này được tháo xuống, cậu và muội muội lại theo mẫu thân cùng tổ phụ tổ mẫu đến Hoàng lăng, để viếng Thái hoàng thái hậu.

Cái chết của Thái hoàng thái hậu là lễ tang đầu tiên mà Tễ An nhớ được, cũng là lễ tang gây ấn tượng mạnh nhất với cậu, đến nay cậu vẫn nhớ đêm đó có rất nhiều người quỳ lạy, và ngày nhập táng thì cờ tang kéo dài mãi không dứt.

Sau lần đó, cậu còn đặc biệt trèo lên ghế để tìm vài cuốn sách, tự mình lật xem những nghi thức tang lễ.

Cậu tốn rất nhiều thời gian mới xem xong, và khi vừa xem xong, đang mơ màng định cất lại chỗ cũ, thì chẳng bao lâu sau, cậu lại trải qua một lễ tang nữa.

Nhưng lần này cậu không thể tham gia nhiều. Chỉ là vào một buổi chiều tháng bảy, đột nhiên cậu bị mẫu thân vội vàng dẫn đến nhà ngoại tổ phụ, mẫu thân dắt cậu và muội muội đến bên giường nhìn lão thái công*, sau đó không lâu cậu nghe thấy mẫu thân khóc, cả một căn phòng đầy người cũng khóc.

Sau đó, cậu được Lý ma ma dẫn về nhà, chỉ có cậu và muội muội trở về, mẫu thân không về cùng.

Từ đó cậu gần như không gặp được mẫu thân, cậu và muội muội rất nhớ mẫu thân, nhiều lần đòi về nhà ngoại tìm mẹ, nhưng nội tổ mẫu nói để vài ngày nữa rồi hãy đi, nói vài ngày nữa là có thể gặp mẫu thân.

Cậu không thể đợi được, nhưng dù cậu có quấy khóc thế nào, nội tổ phụ và nội tổ mẫu cũng chỉ lắc đầu, chỉ dỗ dành cậu và muội muội, lặp đi lặp lại rằng vài ngày nữa là có thể gặp mẫu thân.

Nhưng họ nói dối, đã qua hai, ba ngày rồi mà cậu vẫn chưa thấy mẫu thân về, cậu đỏ mắt khóc mấy lần.

Ngày thứ năm, cậu cuối cùng cũng gặp được mẫu thân.

Mẫu thân vẻ mặt có chút đau buồn, cười với cậu một chút rồi dắt cậu và muội muội về nhà ngoại. Mẫu thân nói hôm nay là ngày lão thái công an táng, bảo cậu và muội muội phải cúi lạy lão thái công thật nghiêm túc.

Ngày hôm đó, cậu ở nhà ngoại tổ phụ cả ngày, còn tự mình nhìn thấy quan tài được hạ táng. Cậu cuối cùng hiểu rằng lão thái công đã đi rồi, từ nay về sau cậu cũng không thể gặp lại lão thái công nữa.

Đêm đó, cậu và muội muội lại bị đưa về nhà, nhưng mẫu thân vẫn không về.

Cậu không muốn đi, ôm chân mẫu thân khóc.

Nhưng mẫu thân xoa đầu cậu, nói cậu hãy về trước, mẫu thân đợi sau khi qua tuần đầu của lão thái công sẽ về.

Tễ An ngẩng đầu lên, "Vậy con cũng đợi qua tuần đầu của lão thái công rồi mới về."

Mẫu thân lắc đầu, chỉ để Lý ma ma bế cậu và muội muội lên xe ngựa.

Sau đó, cậu lại không gặp mẫu thân nữa.

Hơn nữa, mẫu thân còn lừa cậu, cậu đã đếm ngày, qua cả tuần đầu của lão thái công rồi mà mẫu thân vẫn chưa về, mẫu thân mãi đến cuối tháng bảy mới về.

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm với mẫu thân điều này, mẫu thân xoa đầu cậu, nói một câu xin lỗi.

Sau đó mẫu thân có vẻ rất mệt, nên nằm nghỉ một lát.

Cậu và muội muội lâu rồi không gặp mẫu thân, mẫu thân ngủ rồi cũng không nỡ rời đi, nên ở trong phòng chơi.

Chiều tối mẫu thân thức dậy, cậu vui mừng chạy đến, ríu rít kể những gì cậu đã học được trong những ngày qua.

Mẫu thân mỉm cười, còn khen cậu một câu.

Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy cậu không vội đi học, vội vàng xỏ giày chạy đến phòng mẫu thân, nhưng mẫu thân lười quá, cậu đã dậy rồi mà mẫu thân vẫn chưa dậy.

Cậu ngồi xổm cởi giày, vui vẻ trèo lên giường, gọi mẫu thân dậy. Nhưng cậu gọi nhiều lần mà mẫu thân vẫn không tỉnh, cậu còn kéo tay mẫu thân, mẫu thân cũng không tỉnh.

Cậu nghiêng đầu, thắc mắc.

Lúc này, Lý ma ma tình cờ đi vào, thấy Tễ An đang ngồi khoanh chân bên cạnh mẫu thân, bà mỉm cười gọi cậu xuống đất, "Phu nhân mấy ngày nay vất vả quá, An ca hãy xuống để phu nhân nghỉ ngơi thêm chút nhé."

Tễ An không nhúc nhích, cậu giơ tay chỉ vào mẫu thân, ngước lên nhìn Lý ma ma, "Ma ma, mẫu thân không tỉnh dậy, con gọi mấy lần rồi."

"Hả? Thật sao?" Lý ma ma nghe vậy thì cúi đầu nhìn phu nhân.

Nhưng lúc này bà chưa phát hiện điều gì bất thường, chỉ mỉm cười, nói nhỏ, "Phu nhân có lẽ mệt quá, An ca để mẫu thân ngủ thêm chút nữa nhé?"

"Thôi được." Tễ An thở dài, trề môi trèo xuống giường.

Buổi trưa, sau khi ra khỏi lớp học tại nhà, cậu liền đeo túi sách chạy ngay đến phòng mẫu thân.

Nhưng vừa vào đến nơi, cậu đã nghe thấy tiếng khóc, là tiếng khóc của muội muội.

Tiếp theo, cậu cũng khóc, vì muội muội nói với cậu rằng mẫu thân bị ốm, mãi không dậy, ma ma còn gọi lang trung.

Tễ An bặm môi, mắt đỏ hoe.

Cậu chạy nhanh đến bên giường mẫu thân, chăm chú nhìn mẫu thân.

Buổi chiều cậu không muốn đi học nữa, cứ thế ngồi bên giường mẫu thân. Nhưng cậu ngồi suốt mà mẫu thân vẫn không tỉnh dậy.

Tễ An đột nhiên nghĩ đến lão thái công vừa mất, và cả Thái hoàng thái hậu trong cung cũng đã qua đời. Cậu không biết vì sao lão thái công mất, nhưng cậu biết Thái hoàng thái hậu mất như thế nào, vì mọi người khi nhắc đến việc Thái hoàng thái hậu qua đời đều nói đó là hỉ táng.

Vì Thái hoàng thái hậu không bệnh tật gì, chỉ ngủ một giấc rồi ra đi, không chút đau đớn.

Tễ An bị ý nghĩ của mình dọa cho bật khóc.

Tiếng khóc của cậu bất ngờ vang lên, cậu nhào đến bên tay Yến Ương, "Nương ơi, đừng chết…”

Tiếng khóc này khiến Thiều Thư cũng hoảng sợ khóc òa theo, cùng nhau kêu gào đáng thương.

Lý ma ma: “…”

Bà hoảng hốt vội vàng dỗ dành, giải thích rằng phu nhân chỉ là quá mệt mỏi nên ngất đi, lang trung nói nghỉ ngơi tốt sẽ tỉnh lại thôi.

Tễ An không tin.

Vì mấy ngày trước ma ma và tổ mẫu đã lừa cậu mấy lần rồi, họ nói mẫu thân sắp từ nhà ngoại tổ phụ về, nhưng mãi đến chiều hôm qua mẫu thân mới về.

Mắt cậu đỏ hoe, nắm chặt tay mẫu thân, nước mắt tuôn rơi.

Đến tối, Yến Ương cuối cùng cũng mở mắt, cậu còn đang nấc lên vì khóc, nước mắt chưa kịp ngừng thì thấy mẫu thân lại nhắm mắt.

Tễ An sợ hãi tột độ, cứ thế kéo tay mẫu thân, khóc hét, “Nương ơi, đừng ngủ, đừng ngủ."

Yến Ương nghe tiếng khóc, đầu nàng như bị ai đó cầm búa đập. Sau đó, lại nghe tiếng Tễ An và Thiều Thư vẫn không ngừng khóc, sợ chúng khóc đến kiệt sức, nàng chỉ có thể cố gắng lấy lại tinh thần, mở mắt ra lần nữa để dỗ dành chúng.

Tễ An được dỗ vài câu, ngưng khóc một chút, cậu trèo đến bên Yến Ương, "Nương ơi, nương không sao chứ?"

Vừa nói vừa dùng mu bàn tay chùi mắt.

Thiều Thư cũng rúc vào, nhỏ xíu chui vào lòng Yến Ương.

"Nương ơi, nương mãi không tỉnh dậy." Cô bé nói bằng giọng non nớt.

Yến Ương ừ một tiếng, xoa đầu cả hai, cố nén sự khó chịu trong lòng mà mỉm cười, "Ừ, ta không sao rồi."

Tễ An cuối cùng cũng yên tâm, sau đó cũng như Thiều Thư, chui vào lòng mẫu thân cuộn tròn lại.

Yến Ương vỗ nhẹ hai đứa.

Vỗ nhẹ một lúc, hai đứa trẻ ngủ thϊếp đi.

Nàng nhìn đôi mắt sưng húp và khuôn mặt đỏ ửng vì khóc của chúng, lòng cảm thấy xót xa.

Khẽ vuốt ve, chờ đến khi chúng ngủ say, nàng mới gọi ma ma bế chúng về phòng.

Chỉ đến lúc này, nàng mới có thời gian xoa trán, rồi vỗ nhẹ lên ngực để xua đi cảm giác nặng nề đè nén.

Ngực nàng vẫn thấy tức, cổ họng cũng nghẹn lại, nàng khẽ nhíu mày, nhắm mắt.

*Lão thái công: ông cố