Chương 6: (5) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC

"Steve......" Cô gái nhỏ nằm trên ngực anh mệt mỏi nỉ non, những sợi tóc vàng cũng toả trên l*иg ngực anh, mềm mại thuận theo. Anh sợ mình sẽ phá bĩnh giấc mộng đẹp của cô gái nhỏ, khó khăn kìm nén, nhẹ nhàng vươn tay tóm lấy chăn mà bọc láy cô, mềm nhẹ hôn lấy cái trán cô gái nhỏ.

Anh cả l*иg ngực đều tràn đầy nhu tình, ôm trọn lấy trân bảo của mình, cảm giác như hồi tưởng đến khoảnh khắc dưới ánh đèn đường cùng Poppy thổ lộ, lại hồi tưởng đền một khắc cả hai cùng khiêu vũ, lại hồi tưởng đến hàng ngàn hàng vạn khoảnh khắc ngắn ngủi cả người ở chung, cảm nhận hết nửa ngày mới hiểu được, thì ra cùng cô ở bên nhau, đều là những thứ anh trân quý không nghĩ quên đi, từng phút cảm thụ, đều là ngừng tại giây phút nào cũng thật tốt.

Cân năng của cô hiện tại dù có nhân lên bốn lần thì đối với anh cũng chả là gì, nhưng anh lại cảm thây nặng trĩu, cuộc đời có bao nhiêu lỗ hổng đau thương đều được cô lấp đầy, chỉ còn lại có mềm mại vui sướиɠ tình cảm.

"Steve ——" Poppy từ trong mộng tỉnh lại, nhắm mắt lại cọ cọ lấy anh, như là chú chim nhỏ vừa mới chào đời tìm kiếm sự che chở. Steve ngồi dậy, làm cô dựa vào vai mình, hoàn toàn mà vòng lấy ôm trọn cô.

"Hiện tại mấy giờ rồi?" Cô rốt cuộc cũng hoàn toàn mở mắt, cửa sổ lộ ra ánh sáng có chút mờ nhạt, chiếc đồng hồ treo tường lộc cộc đã chỉ chỉ số năm. Poppy xoa xoa mặt mình, duỗi tay đánh vào ngực bạn trai phình phình: "Chán ghét, đều buổi chiều, đã bảo anh dừng lại rồi mà." Giọng nói có chút thẹn thùng, muốn rồi giường đi phòng tắm tắm rửa.

Steve vươn một con cánh tay ôm lấy eo nhỏ, thẳng đến xác định cô đã đứng vững: "Anh sai rồi, em lại đánh vài cái đi." Lại giơ tay bắt lấy tay Poppy, trường ra gương mặt chính trực vô cùng, lại ở trên giường như vậy ác liệt, rõ ràng ngày thường đều nhường cô, cô hoảng loạn mà chạy nhanh rút ra tay, bọc chăn vào phòng tắm.

"Poppy." Bị bắt lỏa thể lộ ra jj, Steve bất đắc dĩ mà thở dài.

Chờ Steve tắm rửa xong ra tới, Poppy đã ngồi ở trước bàn cơm chờ anh cùng ăn cơm, Steve chú ý tới bên cạnh cô đặt một cái hộp gỗ màu đen mang khóa, đó là chỗ cô hay cất tiền.

"Steve, anh nói anh không đi tiền tuyến, vậy là đi đâu a?" Đem bò bít tết vừa mới cắt xong đưa cho anh, Poppy xoay người đổ hai ly rượu vang đỏ, hiện tại Steve thân thể tốt, ăn cơm uống rượu liền không có gì băn khoăn.

"Trên thực tế, anh muốn đi...... Biểu diễn, hẳn là có thể nói như vậy." Steve trên mặt xuất hiện một loại phức tạp biểu tình, anh không có vui vẻ.

"Anh không muốn đi thì liền từ chối."

"Anh muốn đi...... Nhưng là, tóm lại có điểm phức tạp." Steve không hề muốn đàm luận cái đề tài này,anh nhớ tới cái hộp đen của Poppy, "Em lấy tiền muốn làm cái gì sao?"

"Steve ——" cô buông dao nĩa trong tay, trịnh trọng mà nắm lấy tay phải Steve, anh cũng dừng ăn cơm lại, nghiêm túc mà nhìn cô gái của mình, trong lòng nghĩ không biết có thể hay không tính tiền lương, "Chúng ta kết hôn đi."

Biểu tình nghiêm túc của Steve xuất hiện vết rách, anh thậm chí cho rằng thính lực phi thường nhanh nhạy của mình xuất hiện vấn đề.

"Em không phải bởi vì thân thể anh tốt lên mới nghĩ kết hôn, kỳ thật em ở một tháng trước liền đã suy xét......"

"Ừm."

"Suy xét nếu không...... Thật sự sao! Thật tốt quá!" Poppy đứng lên nhào vào Steve, vị hôn phu vừa mới ra lò liền ở trong phòng ôm chặt lấy cô gái nhà mình quay một vòng lại một vòng, giống hai con búp bê Tây Dương cùng khiêu vũ, quả nhiên ngu ngốc cùng ấu trĩ đều sẽ lây bệnh ( hoa rớt).

"Kỳ thật hẳn là anh nói trước." Steve có chút ảo não với động tác của mình chậm, bất quá anh vốn dĩ nghĩ thời điểm điều kiện càng tốt hơn một ít nhắc lại kết hôn, mới có thể đem cô gái nhà mình nuôi thật tốt, nhưng là hiện tại anh cũng trở nên ngu ngốc, y như cô gái nhà mình không chút thành thục.

Yêu nơi nào có thể che dấu đâu?



Quả nhiên vẫn là sớm nhận tiền lương về tốt hơn, nhìn hai tay xinh đẹp nhà mình trống rỗng, ngài đội trưởng yêu nước im lặng suy tư.

Buổi tối ngày hôm sau Steve phải đi rồi, cho nên sáng sớm anh liền ra cửa, thời điểm trở về mang theo một cái phong bì, ôm lấy Poppy đang ngủ nướng như ôm lấy một dứa bé. vuốt sợi tóc cô, khẽ hôn lên gương mặt cô: "Poppy dậy đi nào, chúng ta đi mua nhẫn."

"A!" Nghe rõ được cô liền nhảy dựng lên, bay nhanh tiến vào phòng tắm, nhẫn nhẫn, kết hôn kết hôn!

"Cẩn thận một chút, đừng quăng ngã." Steve theo ở phía sau, nơi này đỡ một chút, nơi đó nâng một phen, "Từ từ tới, cửa hàng cũng sẽ không mọc chân chạy mất." Cô mới nghe không vào đâu, dưới giường Steve căn bản quản không được cô, liền tính là cô gái nhà anh muốn tim anh, anh cũng không nói hai lời mà liền sẽ cho cô.

Cô bay nhanh mà rửa mặt đổi quần áo, mang giày, kéo ra cửa đứng nhìn anh: "Đi mau!" Steve giúp cô nhặt lên quần áo rơi rớt, lấy nón rộng vành chụp đỉnh đầu, anh chú ý tới hôm nay mặt trời có chút chói chang.

Poppy kéo vị hôn phu cao hứng mà ra cửa. Hiện tại kinh tế suy giảm, cửa hàng bán nhẫn Brooklyn chỉ có một cái duy nhất, hai người rất nhanh liền đến.

"Xin chào, hai vị chọn nhẫn sao? Chúng ta vừa nhập vào mẫu mới." Nhân viên tiếp thị đứng ở quầy sau cười tươi làm hành động hoan nghênh, đưa mắt nhìn đến Steve ánh mắt liền sáng lên, bất quá hai người đều không có để ý.

"Anh cảm thấy cái này thế nào? Mẫu này cũng không tệ lắm......" Poppy kéo Steve, hỏi ý kiến anh.

"Em thích thì tốt rồi, anh cái nào cũng tốt." Hoàn toàn dung túng không chút nữa nguyên tắc hôn phu.

"Cái này cũng có thể sao?" Poppy chỉ vào một cặp nhẫn màu Hồng cánh sen.

"Poppy ——"

"Được rồi được rồi, đùa thôi. Kia —— liền lấy cặp này đi." Ngón tay xinh đẹp chỉ vào đôi nhẫn nằm trong góc, nó không có lóe sáng của kim cương, nhưng thiết kế thập phần độc đáo, cắt hình một đôi người yêu khiêu vũ.

"Vị hôn thê của ngài thực ánh mắt thật tốt, tuy rằng cặp nhẫn thượng này không có kim cương, nhưng nó là dùng bạc nguyên cấu thành, dùng kiểu mới cắt kỹ thuật không có ghép nối bạch kim tài chất khiêu vũ cắt hình, vô luận là nam vẫn là nữ đeo đều cực kỳ thích hợp." Nhân viên tiếp thị lấy ra đôi nhẫn đưa cho Poppy, cô nghiêm túc nhìn, càng xem càng thích.

Ngẩng đầu cố vấn Steve ý kiến: "Steve, anh cảm thấy đâu?"

"Thực hảo, anh rất thích." Vị hôn phu lộ ra một cái mỉm cười, đem vị hôn thê mê đến thần hồn điên đảo.

Vì thế hai người mang theo nhẫn cưới rời khỏi cửa hàng, Steve nắm tay Poppy trở về nhà, đi đến trước một dãy nhà thì dừng lại, anh nhìn chằm chằm đối diện tiệm bánh mì chiêu bài, giống như mặt trên nở khắp hoa tươi, sắc mặt là anh nhất quán đứng đắn nghiêm túc, Poppy lại bởi vì anh nghiêng đầu chú ý tới lỗ tai anh đã đỏ bừng: "Nếu tiện đường, thuận tiện đem thủ tục làm đi."

"Phốc ——" thật là siêu cấp đáng yêu, lúc này đổi Poppy lôi kéo tay anh hướng trong đi. Không quá vài phút, hai người trong tay các cầm một quyển giấy chứng nhận ra tới.

Hai người chày ở cửa, Steve nhìn lại xem, Poppy cũng nhìn lại xem, rốt cuộc minh bạch chính mình đã cùng yêu nhất người kết hôn.

"Xin chào, cuộc sống mong anh chỉ giáo, Steve."Poppy cười rộ lên, nhào lên đi ôm chặt lấy anh, vui vẻ đến có nước mắt ở cặp kia xinh đẹp mắt to lập loè. Đáp lại cô là trên lưng ôm chặt lấy tay.

"Anh sẽ tận lực chăm sóc em thật tốt, Poppy."



Ngọt ngào thời gian giây lát lướt qua, cho dù lại không muốn, Steve cũng phải rời đi, trên thực tế anh cũng còn không biết chính mình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng là anh phi thường chắc chắn muốn vì chính mình quốc gia làm chút cái gì.

"Nhớ rõ viết thư cho em, còn có nhớ rõ hỏi một chút Bucky tin tức." Poppy đứng ở cửa nhìn chồng của cô, ôn nhu xinh đẹp mắt to tràn ngập không tha, đôi mắt cô toàn bộ thân thân đôi mắt anh, "Bảo vệ tốt chính mình."

"Em cũng phải tự mình chăm sóc bản thân." Steve lưu luyến buông cô ra, không có quay đầu lại mà đi đến trước cửa ô tô, trên cổ luồng sợi dây bảng tên cùng nhẫn cưới, anh lo lắng rằng mang trên tay sẽ tuỳ thời mà rơi mất.

"Oa, người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn nha." Steve ngay từ khi bắt đầu huấn luyện đã luôn mang theo ảnh chụp có Popp, bởi vậy toàn đội đều biết anh có một cô bạn gái cực kì xinh đẹp, tuy rằng lúc ấy rất nhiều người đều không tin. Đặc công Carter ngồi ở ghế phụ chứng kiến quá trình tạm biệt dài hơn mười tám phút, trêu chọc anh. Steve ngồi nghiêm chỉnh, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, sửa lại nói: "Là vợ."

Carter:...... Không cần khoe ra đâu, nếu không chúng ta không nhịn được mà đánh chết cậu.

*

"Cảm ơn bà, tối nay nếu rảnh có thể đến nhà cháu ăn thử bánh cháu mới làm thử không?" Poppy tiếp nhận lấy thư do bà hàng xóm nhận giúp, cười tủm tỉm mà mời bà.

"Không được, cháu trai bà còn muốn trong nhà chờ bà đâu." Bà hàng xóm là một bà cụ hòa ái dễ gần,Poppy hoàn toàn nhìn không ra được tuổi của bà.

" Vậy để buổi tối cháu mang qua cho bà."

"Thật sao, vậy cảm ơn."

"Không có việc gì, tạm biệt."

Poppy một đường chạy chậm trở về phòng, trừ bỏ cô họ gửi thư trả lời cô, quả nhiên còn có thư của Steve. Nghe được tin tức cô kết hôn, cô họ liền gửi liên tiếp mười phong thư, tỏ rỏ ý muốn tới tận nhà thăm cô cùng nhìn mặt ông chồng "Không phụ trách, vừa mới kết hôn liền rời đi" của cô.

Poppy khuyên can mãi, rốt cuộc cũng khuyên ngăn được cô họ, chỉ là hứa hẹn đợi khi nào Steve về liền đi California thăm bà. Cô lại mở ra Steve tin, hoặc là nói là tin của Captain America, đã biểu diễn nửa tháng, Steve đối nhân vật này đã là ngựa quen đường cũ, tuy rằng ở trong thư đã cực kì che dấu, nhưng Poppy vẫn nhận ra sự uể oải của anh.

Vừa lúc chính là rạp hát phát tinh "Nghỉ" không thời hạn, Poppy tính toán đi theo "Captain America" tuần diễn, đi xem chó đáng thương đấy uể oải của cô ( cười rớt).

Vì thế hôm nay, vừa mới từ trên sân khấu biểu diễn bước xuống, Steve đa bị một cái nhân viên hậu cần mặt quỷ dị kéo tay: "Captain, đằng sau có người tìm, đêm nay......" Steve tưởng fans, đơn giản nói cảm ơn rồi cũng không gỡ mặt nạ tiến ra ngoài.

Lọt vào trong tầm mắt là cái váy đỏ quen thuộc, cô xách theo một cái va-li nhỏ bên người, bên ngoài khoác bột chiếc áo lông nhung xám đen, lộ ra dôi chân thẳng tắp đeo vớ da, vài sợi tóc bị gió nhẹ nhàng thổi bay, khuôn mặt tinh xảo lộ ra chút mệt mỏi, không hề tỏ ra thái độ khiến cô tổng có chút lạnh nhạt. Nhưng là cho dù là như thế này, hơn nữa số đàn ông bên ngoài đều đang chăm chăm nhìn cô, dư lại còn lại là nhìn lén.

"Poppy!"

Cô nhìn về phía Steve, cả người phảng phất giống như ngọn nến được thắp sáng, trong nháy mắt lộ ra vui sướиɠ tươi cười, màu nâu trong ánh mắt như là có ánh sáng ở lập loè. Va-li của cô rơi trên mặt đất, nhưng là ai cũng không quan tâm, bọn họ gắt gao mà ôm. Cô gái xinh đẹp nhẹ giọng ở bên tai anh nói: "Em rất nhớ anh, Steve."

Anh cũng rất nhớ em.