Chương 1: Đi vào phòng của Tổng đốc

Trong thành Linh Châu đã liên tục có mưa phùn suốt ba ngày, mà từ khi nhà họ Tiền xảy ra chuyện đến bây giờ, Giang Lăng Ca đã tìm khắp các quan lại quyền quý ở thành Linh Châu, nhưng bọn họ không phải không chịu đứng ra trợ giúp mà chính bởi kiêng kỵ thế lực tranh đấu sau lưng hiện nay đang giam trượng phu của nàng. Nửa tháng này, lão thái thái trong nhà cũng không muốn quản chuyện gì, hai vị thϊếp thất vẫn còn nhỏ, còn nàng thì lui tới thành phủ Linh Châu không dưới hơn mười lần lại trắng tay đi về, chẳng có chút tin tốt nào.

Hiện nay, tin tức trượng phu ở bên kia truyền đến càng ngày càng xấu, nàng đành phải đi đến phủ Tổng đốc nhờ chàng giúp đỡ. Thế nhưng, rõ ràng Tổng đốc Từ Lễ đã trở về phủ vào bốn ngày trước, nhưng nàng liên tục đợt ròng rã suốt ba ngày vẫn là không thể gặp được chàng. Lúc này đây, dù vẫn chờ đợi dưới ô như trước nhưng Giang Lăng Ca đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng chỉ biết không ngừng mím môi, nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đang đóng kín kia.

Lúc này, một cái cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, chỉ thấy một người đàn ông hình như là quản gia từ bên trong đi ra ngoài, người đàn ông bung dù lên, giọng điệu sốt sắng nói: "Tiền phu nhân, phu nhân mau trở về đi. Tổng đốc đại nhân không tiện gặp khách, tiết trời bây giờ cũng không tốt...”

Tuy nói Tổng đốc họ Từ kia không muốn gặp nàng nhưng quản gia này cũng không tệ lắm, vẫn luôn ôn hoà khuyên nàng mau về nhà, nhưng tiểu mỹ nhân vẫn không ngừng lắc đầu: "Đại thúc, van xin thúc giúp ta... ta...” Khó khăn lắm mới đợi được đến khi Tổng đốc đại nhân chịu ra mặt gặp chính mình, thế mà lại nhận được kết quả như thế. Giang Lăng Ca gấp đến độ cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nàng đành phải không ngừng năn nỉ quản gia.

Lúc này, lại có một nương tử quản sự ăn mặc trang phục cực kỳ chỉnh tề bước ra, nương tử kia cầm lấy cây dù giấy không nhanh không chậm mà đi đến, cho đến khi bước chân đến gần dừng lại mới đem Giăng Lang Ca đánh giá một lượt từ đầu đến chân, mới mở miệng ôn hoà nhẹ nhàng nói: "Tiền phu nhân, Tổng đốc đại nhân cho mời phu nhân."

Vốn dĩ mới vừa rồi nghe được câu nói kia của quản gia, Giang Lăng Ca đã hoàn toàn nản lòng thoái chí, nàng không thể nghĩ được cái Từ Tổng đốc kia bây giờ lại chịu gặp mình. Giang Lăng Ca không khỏi nở nụ cười mừng rỡ. Cứ như vậy, nàng để cho thị nữ Tụng Nga hộ tống mình đi theo nương tử quản sự kia vào phủ. Nội quy ở phủ Tổng đốc hết sức nghiêm ngặt, sau khi bọn họ từ cửa bước vào trong, ngoại trừ tiếng mưa rơi xào xạc, dường như nàng cũng không nghe được âm thanh nào khác.

Dựa theo nội quy, chủ tớ hai người được dẫn tới sân trước, tất nhiên là không có sai lầm. Thế nhưng đợi đến lúc bọn họ sắp bước vào sân trước, nương tử chưởng sự lại dẫn nha hoàn Tụng Nga đi. Tiếp đó có hai nha hoàn tiếp đón nàng đưa đến trước cửa của một gian phòng nằm ở cuối sân trước, lúc này mới chậm rãi đem cửa đẩy ra: "Phu nhân xin mời"

Nghe bên trong phòng truyền đến tiếng nước rào rào, cặp mắt hoa đào ướŧ áŧ kia mang theo một chút hoang mang bối rối, không biết là vì sao mà lúc này trong lòng nàng căng thẳng khẩn trương đến mức mí mắt giật liên hồi, nàng luôn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, nàng rất muốn lập tức bỏ trốn hoặc là dứt khoát trở về lại tìm các thân thích khác của nhà họ Tiền thương lượng nghĩ cách đối phó.

Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ bất lực lại đáng thương của phu quân nhà mình trong căn phòng giam ngày hôm đó, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ lo lắng, căn bản không có cách nào, không thể không nhắm mắt đi đến đây mà đối mặt hết thảy mọi việc.