Chương 3

Giấc mộng kia luôn quấy nhiễu anh, nội tâm không khỏi xông ra một cỗ kích động, muốn tìm ra đáp án, tìm ra cô gái trong mộng, chẳng biết tại sao, anh cảm thấy cô gái này rất quan trọng đối với anh!

Đánh không lại khát vọng trong lòng, Đỗ Hạo Vũ đi lên trước tìm kiếm bóng dáng của Mạc Dao lần nữa, trong mấy tháng qua, bóng hình xinh đẹp của Mạc Dao thường xuyên ở trong đầu anh xua đi không được, thậm chí bóng dáng của cô còn chồng lên cô gái trong mộng.

Đỗ Hạo Vũ vẫy vẫy mái tóc đen hơi rối, hai mắt mê người dò xét bóng dáng của Mạc Dao trong PUB, bỗng chốc, phát hiện bóng dáng xinh đẹp của cô trong góc tối.

Đỗ Hạo Vũ híp tròng mắt đen đi về phía cô, càng đến gần cô, sắc mặt của anh càng khó nhìn, con bươm buớm đáng chết này lại dám giắt cả thân thể trên người tên đàn ông khác, bộ dáng cười duyên quyến rũ khiến tên đó mê mệt đầu óc choáng váng, không biết trời nam đất bắc; Đỗ Hạo Vũ nhìn thấy tình cảnh như thế chỉ có một cảm giác, đó chính là lửa giận ngút trời, lý trí của anh sớm bị quăng sau ót, bước nhanh về phía trước kéo Mạc Dao đang giắt trên người người ta ra.

"Đáng chết, cô đang làm gì?" Anh lạnh nghiêm mặt rống giận với cô, quay đầu trừng người đàn ông kia, âm trầm nói: "Cút!"

Người kia vốn còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vừa đυ.ng phải ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Hạo Vũ, lời muốn nói lập tức nuốt trở lại bụng, xoay người đi mất.

Mạc Dao thấy người đàn ông vừa bị mình quyến rũ đã chạy, mặt lạnh nói với anh: "Anh muốn như thế nào?" Cô không hiểu mình đã cự tuyệt anh ta mấy lần, sao anh ta còn chưa từ bỏ ý định dây dưa nữa, điều này làm cho cô thấy hơi mệt mỏi.

"Một ngày cô không có đàn ông sẽ chết sao, hơn nữa còn là cái tên kém cỏi như vậy, cô rốt cuộc có mắt hay không? Một cực phẩm như tôi thì không cần, lại chọn cái loại phẩm chất kém kia." Đỗ Hạo Vũ tức giận đến mức gân xanh ở trên trán nhảy lên, anh trong cơn giận dữ đã mất trí, không lựa lời nói.

Lời khó nghe từ trong miệng anh khạc ra, tim của Mạc Dao như bị dao cắt, giọng điệu lạnh lẽo khác thường chậm rãi bật ra từ trong miệng cô: "Liên quan gì đến anh, muốn chọn ai là tự do của tôi, tôi đã nói, tôi chọn ai cũng sẽ không chọn anh." Cô cất bước muốn đi, nhưng bị Đỗ Hạo Vũ nhốt cô vào trong góc trước một bước.

"Buông tôi ra!"

"Nói rõ ràng, tại sao tôi không thể? Hôm nay nếu như cô không cho tôi một đáp án hài lòng, chúng ta cứ ở đây, cái tôi có chính là thời gian." hai cánh tay Đỗ Hạo Vũ nhốt chặt Mạc Dao không cho cô có cơ hội tránh thoát.

Mạc Dao tức giận nhìn anh chằm chằm, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng, Đỗ Hạo Vũ đột nhiên cười ra tiếng, không biết vì sao dáng vẻ tức giận của cô khiến anh có cảm giác quen thuộc, giống như anh đã từng thấy bộ dáng này của cô, anh kìm lòng không được vươn tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của cô, "Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?" Anh không tự chủ được bật thốt lên.

Mạc Dao ngẩn ra, suy nghĩ lăn lộn trong lòng, cảm giác chua xót lấp đầy trái tim, thì ra từ đầu đến cuối anh ta chưa từng để tên của cô ở trong lòng, a, quá buồn cười! Hai chữ Mạc Dao này đối với anh mà nói chỉ là một ký hiệu ở thời còn học sinh, không tồn tại bất kỳ ý nghĩa gì.

"Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng quen biết!" Mạc Dao cố nén khổ sở ở đáy lòng, khạc ra từng chữ từng câu.

Đỗ Hạo Vũ đưa mắt nhìn mắt hạnh chớp động của cô, đôi mắt này dường như đang khóc, thật là đau thương, làm người ta đau đớn, tim của anh thắt lại, bên tai rõ ràng truyền đến tiếng khóc buồn bã, tại sao, tại sao anh lại nghe thấy tiếng khóc của Mạc Dao? Cõi lòng Đỗ Hạo Vũ đầy suy nghĩ phức tạp, nhìn cô, nhưng trên mặt cô vẫn là vẻ lạnh băng như lúc trước gặp anh, không có vẻ mặt gì, nhưng sao anh lại nghe được, là anh nghe nhầm sao?

Sau một hồi nhìn thẳng vào mắt, anh từ từ buông hai cánh tay ra, chẳng biết tại sao anh không đành lòng thấy cô khổ sở, mà bộ dáng lạnh lẽo càng làm cho anh đau lòng, sao anh lại có cảm giác không nên có với con bươm bướm đáng chết này?

Anh liều chết rũ bỏ ý tưởng không thiết thực và thương cảm trong lòng, khôi phục vẻ lang thang không kềm chế được thường ngày.

"Không quen thì không quen, cần gì dữ vậy, trên mặt sẽ sinh ra nếp nhăn, cô cũng không còn trẻ, nên chú ý nhiều chút." Đỗ Hạo Vũ đùa bỡn vẫy vẫy tóc, gửi dòng điện mười vạn Volt qua cho Mạc Dao, ai ngờ bị cô trợn mắt nhìn trở lại.

"Ngậm miệng quạ đen của cô lại, anh mà không cẩn thận coi chừng tinh hết người chết, ngày nào đó chết ở trên giường phụ nữ còn chưa biết!" Cô không khách sáo phản kích.

Oh, cô gái đáng chết, hiện tại anh hết sức khẳng định khổ sở vừa rồi tuyệt đối là ảo giác, người phụ nữ này mà khóc, trời cũng đổ mưa đỏ!

Anh thuận tay cầm rượu trong hộc tủ bên cạnh lên uống ừng ực, để tưới tắt lửa giận cháy hừng hực trong lòng, "Quả nhiên là Nữ Thần Bóng Đêm, miệng thật khác người ta, tôi thật không rõ, mọi người đều ra ngoài chơi, sao cô bài xích tôi thế, chẳng lẽ cô lo lắng mình sẽ coi trọng tôi, cho nên mới phải liều chết cự tuyệt tôi?" Đỗ Hạo Vũ cúi người nhẹ nhàng thở ở bên má cô.

Mùi rượu nhẹ nhàng phà vào vành tai nhạy cảm của cô, màu hồng từ từ lan tràn khắp cần cổ của cô, tim của cô không tự chủ đập nhanh hơn, đôi tay nắm chặt thành quyền, buông thỏng hai bên cơ thể, hết sức dùng vẻ bình tĩnh đối đãi anh, "Tôi không biết anh lấy ý tưởng hoang đường này ở đâu ra, sở thích của mỗi người không giống nhau, mà anh vừa đúng là cái loại tôi ghét, không hơn."

"Tôi là loại hình cô ghét nhát?" Đỗ Hạo Vũ bị đáp án của cô khơi lên lửa giận lần nữa, anh chưa bao giờ mất khống chế thế này, sau khi gặp cô thì kỷ lục số lần tức giận lại nảy sinh mức mới.

Anh nhanh chóng đặt môi lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, xông vào trong miệng lật khuấy ngọt ngào làm người ta say mê, vi ngọt của cô khiến anh muốn ngừng mà không được, đôi tay giữ chặt đầu của cô, hấp thu hương vị của cô như đói khát.

Đầu óc Mạc Dao trống rỗng, quên muốn tránh ra kiềm chế của anh, sự cuồng liệt của anh đánh thẳng vào giác quan của cô, lý trí dần dần cách xa cô, thuận theo bản năng kêu gọi, tay nhỏ bé không tự chủ leo lên cổ của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Bàn tay Đỗ Hạo Vũ kìm lòng không được dao động ở trên vai trần của cô, từ từ dời xuống, đưa vào cái mông trắng noãn lại co dãn mười phần của cô, xoa nhẹ.

"Ừm –" Mạc Dao ý loạn tình mê phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Việc này càng kích phát du͙© vọиɠ nguyên thủy của Đỗ Hạo Vũ, ngón tay dời về phía trước thuần thục vạch ra rựng rậm nhanh chóng tìm được hoa hạch, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ chốc lát sau, lòng bàn tay liền thay đổi ướŧ áŧ vô cùng, ngón tay nhẹ nhàng kéo ra đưa vào ở trong hành lang, mật dịch chậm rãi chảy ra, phát ra tiếng va chạm mập mờ.

Đỗ Hạo Vũ chịu đựng căng thẳng đau đớn ở bụng dưới, thân mật xẹt qua gương mặt trắng nõn của cô, mập mờ cười trào phúng nói: "Tôi còn là loại hình em ghét nhất không?"

Mạc Dao đắm chìm ở trong tìиɧ ɖu͙© nháy mắt như bị tạc một chậu nước lạnh, mặt trái xoan vốn đỏ thẫm liền trắng bệch, đột nhiên đẩy anh ra, ngay sau đó tỉnh táo nói: "Chuyện này thì có gì? Mọi người đều là người trưởng thành, tìиɧ ɖu͙© cũng giống ăn cơm thôi." Cô giả bộ không có gì lớn.

Đỗ Hạo Vũ nhíu chặt lông mày, "Nhưng lúc nãy cô rất đầu nhập!"

"Cũng vậy."

"Cô –"

Người phụ nữ này nhất định phải cứng đầu chống đỡ ư, thừa nhận cũng có cảm giác với anh sẽ chết sao? Đỗ Hạo Vũ đã không rõ ràng lắm mình vì đâu mà tức giận, chỉ biết là hoa hoa công chúa Mạc Dao này đã đoạt lấy vị trí nhất định trong lòng anh rồi, anh tuyệt không cho phép cô tùy ý trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, người cô có thể quyến rũ và hấp dẫn chỉ có thể là một mình Đỗ Hạo Vũ anh!

"Em nhớ, bắt đầu từ hôm nay em chỉ có thể là của tôi, nếu để cho tôi biết ai đυ.ng vào một đầu ngón tay của em, tôi liền gϊếŧ hắn ta!" Anh cầm cổ tay của cô hung tợn cảnh cáo.

"Anh thật là quá buồn cười." Mạc Dao hất tay của anh ra, xoay người rời khỏi PUB, tuyệt không để cảnh cáo của anh ở trong lòng.

Đỗ Hạo Vũ sững sờ nguyên chỗ, nhìn Mạc Dao nhanh nhẹn rời đi như con bướm, cô lại xem lời của anh thành trò đùa, mắt điếc tai ngơ với cảnh cáo của anh, rất tốt, anh sẽ khiến cô biết, lời anh nói ra tuyệt đối không phải là trò đùa, người phụ nữ Mạc Dao ghê tởm này anh chắc chắn phải có được, mặc kệ từ mục đích gì, trước tiên phải nạp cô vào dưới cánh chim, rồi mới nghĩ đến những vấn đề khác.

Một CLB cưỡi ngựa ở ngoại ô.

"Eric, anh dẫn người ta đi đâu đó?" Một người phụ nữ trang điểm đậm áp sát vào trên người của Đỗ Hạo Vũ, nũng nịu nói.

"Bảo bối, đã đến rồi đây." Đỗ Hạo Vũ đẩy cơ thể dán chặt của cô ra, dịu dàng nói với cô: "Không phải em rất muốn học cưỡi ngựa sao? Hôm nay anh đặc biệt dẫn em tới vui đùa một chút, vui vẻ không?"

"Oh, Eric, anh thật sự rất tốt với em." Người phụ nữ cực kì hưng phấn la hét, chọc cho mọi người liên tiếp quay đầu nhìn bọn họ.

Rất tốt, cái anh muốn chính là hiệu quả làm người khác chú ý này, nếu không phải thấy người phụ nữ này thích nhất giành danh tiếng, âm thanh lại lớn, anh mới chẳng thèm liên lạc cô ta.

"Tốt lắm, mau đi thay trang phục." Đỗ Hạo Vũ nhẫn nại cười mê người với cô ta.

Người phụ nữ nghe lời chạy vào phòng thay đồ, lúc này Đỗ Hạo Vũ mới thở phào một cái, trước kia sao anh không phát hiện cô ta làm người ta ghét thế chứ, nước hoa cũng gay mũi khó ngửi, vẫn là mùi hương nhẹ nhàng trên người Mạc Dao làm say lòng người; vừa nghĩ tới Mạc Dao, anh lập tức nhìn chung quanh một vòng nhưng không có phát hiện cô ở chỗ này, Đỗ Hạo Vũ nhăn lại lông mày ưng, chẳng lẽ tin tức trong tài liệu là sai, bây giờ cô ấy không ở trại ngựa? Vừa mới nghĩ xong, người phụ nữ mà anh nhắc đi nhắc lại liền xuất hiện ở bên trong đại sảnh.

Bộ đồ cưỡi ngựa chuyên nghiệp miêu tả ra đường cong mỹ lệ của cô, thật là một mỹ nhân khiến phụ nữ ghen tỵ.

"Trùng hợp như thế, chúng ta lại gặp mặt." Đỗ Hạo Vũ đi tới chào hỏi cô, vẫn lộ ra nụ cười quen thuộc của anh

Mạc Dao nhếch lông mày lên nhìn, Đỗ Hạo Vũ liền đứng trước cô cười cười, tim của cô đột nhiên trầm xuống, "Mỗi lần đều đúng lúc như vậy, quá kỳ quái rồi?"

"Nói rõ chúng ta có duyên, Mạc tiểu thư không vui khi nhìn thấy tôi sao?" Nụ cười của anh vẫn ấm áp mê người như gió xuân, chỉ tiếc không làm ấm được vẻ lạnh nhạt của Mạc Dao.

"Thật sự tôi không vui khi thấy anh, cho nên về sau nhìn thấy tôi xin tự động tránh ra, không cần tới kêu tôi, được không?" Cô không lưu tình chút nào trả lời, tâm trạng tốt đều bị cái tên đào hoa này phá hết.

Gương mặt tuấn tú mỉm cười của Đỗ Hạo Vũ cứng đờ, cđang muốn phản bác lời của cô thì bạn gái mà anh mang tới đã từ phòng thay đồ chạy như bay ri, "Eric, em thay xong rồi, cô ta là ai?" Cô ta ôm cánh tay Đỗ Hạo Vũ, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đẹp hơn mình, cực kỳ tức giận chất vấn.

"Một người bạn." Anh trả lời đơn giản.

"Tôi không thừa nhận." Dứt lời, Mạc Dao lướt qua bên cạnh cô ta đi về phía chuồng ngựa.

Đỗ Hạo Vũ hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Dao, cười không nói.

"Eric, anh nhìn em, thấy được không?" Trực giác của phụ nữ khiến bạn gái Đỗ Hạo Vũ ngửi được mùi nguy hiểm của kẻ địch, lên tiếng dời đi sự chú ý của anh, kéo tầm mắt của anh về người mình.

"Đẹp mắt." Đỗ Hạo Vũ không yên lòng qua loa: "Đi thôi." Kéo tay bạn gái, cũng đi về phía chuồng ngựa.

Mạc Dao mặt ngoài bình tĩnh nhưng đã sớm oán giận khó nhịn, Đỗ Hạo Vũ con heo đào hoa này, cưỡi ngựa còn mang theo phụ nữ, người phụ nữ kia nhìn một cái cũng biết cả người đều là giả, ỏn à ỏn ẻn làm cho người ta nổi hết cả da gà đầy đất, cô càng nghĩ càng tức giận, tại sao mình phải ở chỗ này nhìn tên kia và người phụ nữ khác anh anh em em? Cô nắm dây cương huấn luyện viên đưa cho, gọn gàng nhảy lên lưng ngựa, quất ngựa chạy về bên kia.

Nơi xa Đỗ Hạo Vũ cũng đang lưu ý nhất cử nhất động của Mạc Dao, nhìn thấy cô liếc mắt đưa tình với huấn luyện viên cởi ngựa kia, đáy lòng của anh toát ra một luồng khí nóng, con bướm ghê tởm, ít để ý cô liền lập tức cấu kết tên đàn ông khác, tùy tùy tiện tiện triển lộ nụ cười với tên khác, cũng không thấy cô cho mình một sắc mặt tốt, Hừ!

Đỗ Hạo Vũ thấy cô cởi ngựa chạy về phía khác, không nói hai lời cũng thúc ngựa đuổi theo.

"Eric, anh muốn đi đâu?" Người phụ nữ ở phía sau anh kinh hoảng hô to, cô ta căn bản không biết cởi ngựa!

Gió vù vù xẹt qua hai má Mạc Dao, tùy ý chạy băng băng trên thảm cỏ, hết sức muốn ném Đỗ Hạo Vũ ra sau ót.

"Cô chạy nhanh vậy làm gì, không biết rất nguy hiểm sao?" Đỗ Hạo Vũ đuổi sát ở phía sau, đề cao âm thanh rống to với cô.

Mạc Dao quay đầu thấy anh đang theo đuôi ở phía sau, sự tức giận của cô liền bộc phát khi vừa nhìn thấy mặt anh, "Không mượn anh xen vào việc của người khác!" Đỗ Hạo Vũ rốt cuộc phát hiện cô có cái gì không đúng, gương mặt đỏ ửng biểu hiện cô đang ở trong cơn phẫn nộ, không biết tại sao, tâm tình Đỗ Hạo Vũ đột nhiên tốt hơn, nụ cười lại nổi lên bên môi.

"Em đang giận tôi sao?"

"Anh thật nhàm chán, tại sao tôi phải giận anh, anh là ai của tôi cơ chứ." Mạc Dao vội vàng phủi sạch.

"Nhưng nét mặt của em đang nói cho tôi biết, em rất tức giận." Anh cười ha hả tiếp tục trêu chọc cô.

Mạc Dao quay đầu không để ý tới anh, liều chết cưỡi ngựa chạy tới, tốc độ càng ngày càng nhanh, muốn kéo ra khoảng cách với Đỗ Hạo Vũ; Đỗ Hạo Vũ ở sau lưng cô lại lo lắng cho người phía trước, chỉ sợ cô không cẩn thận xảy ra gì ngoài ý muốn.

"Mạc Dao, dừng lại, đừng cưỡi nhanh như vậy!" Anh gấp gáp hô to.

Lúc này Mạc Dao bị tức hỏng căn bản nghe không vô lời của anh, tiếp tục gia tăng tốc độ, đột nhiên, ở thời điểm quẹo cua, chân phải lại đạp hụt, không cẩn thận trượt ra, bên phải cô mất đi điểm chống đỡ, thân thể không ngừng nghiêng về bên phải trong lúc dong ruỗi.

Trong lòng cô thầm kêu không tốt, tốc độ quá nhanh, chân của cô không cách nào giẫm vào trong chân đạp, tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, Đỗ Hạo Vũ thấy chân phải cô lộ ở bên ngoài không đưa vào được, lòng như lửa đốt gia tăng tốc độ đuổi theo.

"A –" Mạc Dao nhất thời mất thăng bằng, chỉ chốc nữa là sẽ té ngựa, Đỗ Hạo Vũ chạy tới bên người cô, không để ý an nguy của bản thân ra sức nhảy một cái, nhảy đến trên lưng ngựa của cô ôm thật chặc ở hông của cô, sau đó nhanh chóng kéo lấy dây cương, khiến con ngựa chậm lại.

"Em điên rồi sao, không muốn sống cũng đừng chết như vậy!" Đỗ Hạo Vũ bế cô xuống ngựa, lập tức mở miệng lớn tiếng quát cô.

Lần này, Mạc Dao không có phản bác, không nói tiếng nào mặc cho anh mắng, thân thể của cô khẽ run, lúc nãy cách sự chết rất gần, nhưng cô lại được cứu bởi người đàn ông khiến cô vô cùng khổ sở.

Đỗ Hạo Vũ liếc thấy cô rơi lệ, nhất thời luống cuống tay chân, "Em khóc cái gì, tôi đâu có nói sai." Anh vốn định an ủi cô, nhưng ai biết lời vừa ra khỏi miệng liền thay đổi.

"Tôi không có khóc!" Mạc Dao quật cường lau chùi sạch nước mắt phủ nhận.

"Không có khóc thì lau nước mắt làm chi." Anh tự tay ôm cô vào trong ngực, "Có bị thương chổ nào không?"

Mạc Dao tựa vào trong vòng tay ấm áp của anh, cảm giác giống như trở lại mười năm trước, "Không có." Giọng của cô nhỏ như muỗi kêu.

Hai tay anh ôm chặt lấy cô, một màn kinh hoàng vừa rồi còn sở sờ ở trước mắt, thiếu chút nữa cô sẽ té xuống, nếu như anh chậm một chút sẽ mất đi cô, Mạc Dao rúc vào ngực của anh không nói một lời, thời gian giống như ngưng lại, cô hít sâu một hơi, hấp thu nhiệt độ quen thuộc kia, nếu như còn có thể trở lại lúc ban đầu thì thật là tốt biết bao!

Mạc Dao đột nhiên tỉnh táo, đẩy l*иg ngực anh ra, lạnh nhạt nói với anh: "Cám ơn." Sau đó liền dắt ngựa trở lại khu nghỉ ngơi giao cho huấn luyện viên.

"Eric, anh rốt cuộc trở lại, người ta không tìm được anh... anh chạy đi đâu thế?" Người phụ nữ vừa nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ trở lại lập tức nghênh đón khoác cánh tay của anh làm nũng.

"Chúng ta trở về đi thôi." Đỗ Hạo Vũ không hiểu tại sao Mạc Dao lại lùi về cái vỏ bảo về, tâm trạng cũng vì vậy trở nên buồn bực, không có kiên nhẫn ứng phó cô nàng tám móng này nữa, anh không đợi câu trả lời của cô ta, hất tay tránh thoát sự dây dưa của cô ta, đi ra trại ngựa không quay đầu lại.

"Eric, chờ em một chút." Người phụ nữ vội vàng đuổi theo.

PUB

"Đỗ Hạo Vũ, tìm tôi ra ngoài uống rượu lại không nói câu nào, cậu xảy ra chuyện gì hả?" Trình Doãn rít lên với người đàn ông đang vùi đầu uống liên tục.

"Tâm tình phiền."

"Cái gì?" Trình Doãn cho là mình nghe lầm, "Anh cũng có lúc tâm trạng xấu? Này, anh đừng nói với tôi là bởi vì hoa – ách không, Mạc Dao nhé?"

"Cậu cứ nói đi?"

"Anh điên rồi! Anh làm thật à, anh có biết tình sử của cô ta nhiều như anh không."

"Câm miệng!"

"–"

"Tôi biết rõ scandal của cô ấy nhiều như tôi, vậy thì thế nào, tôi vẫn cảm thấy cô ấy đặc biệt."

"Mạc Dao khẳng định đã bỏ thuốc mê cho cậu." Gương mặt Trình Doãn khϊếp sợ, "Nhưng hai người cũng là tuyệt phối, công tử đào hoa phối với công chúa đào hoa, ha ha." Anh không có hình tượng lớn tiếng cười nhạo.

Đỗ Hạo Vũ không để ý tới lời nhạo báng của bạn tốt, "Mỗi lần thấy cô ấy, thì tôi luôn có một cảm giác rất quen thuộc, thật giống như tôi biết cô ấy lâu rồi."

"Anh hết cứu." Anh thật muốn trực tiếp té xỉu cho Đỗ Hạo Vũ xem.

Đỗ Hạo Vũ chỉ uống tiếp một ly lại một ly, căn bản không nghe bạn tốt nói gì, phối hợp nói: "Nhưng tại sao cô ấy ghét tôi thế?" Anh mắt say lờ đờ mông lung quát lên, Trình Doãn thật hết cách với anh.

Trình Doãn ném Đỗ Hạo Vũ uốngsay như chết vào bên trong xe, "Thật là quen lầm bạn xấu, tôi có bà xã đẹp ở nhà không thể ôm, còn phải phục vụ anh." Anh bất mãn nhẹ nhàng đá một cái vào mông bạn tốt, sau đó nổ máy xe nghênh ngang rời đi.

Tập đoàn Đỗ thị

Trong một tháng này nhân viên Đỗ thị luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ không cẩn thận đυ.ng phải tổng giám đốc, một tháng qua tổng giám đốc của họ không biết uống lộn thuốc gì, nụ cười ôn hòa tự nhiên bình thường đã không còn, thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo âm tràm, chỉ cần không cẩn thận phạm sai lầm, anh ta sẽ giống như bom nổ, nổ cho người ta đầu ngất não trướng, ai, những ngày kinh khủng này lúc nào thì mới có thể kết thúc đây!

Đỗ Hạo Vũ biết tính khí khác thường của mình khiến nhân viên làm việc dưới áp lực mạnh sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn hơn, cho nên anh giao phó vài chuyện xong liền tự cho mình nghỉ phép, chỉ có điều chỉnh tốt tâm tình của mình, anh mới có thể đi làm lại, mới có thể biến trở về chính mình.

Anh lái xe không có mục đích trên đuồng, chợt phát hiện một người phụ nữ mặc trang phục rất kỳ quái đi ở ven đường, một cái áo khoác rộng thùng thình bọc cô lại chặt chẽ từ đầu đến chân, mặt bị một bộ cái gọng kính đen to che kín, tóc đen thui tùy ý phủ xuống trên vai; tim của anh chợt giật mình, một cảm giác quen thuộc không rõ hiện ra, anh liền lái xe từ từ đi theo phía sau cô như quỷ thần xui khiến.

Chỉ chốc lát sau, cô đi vào một tiệm cà phê, hình như là có hẹn với ai, gọi một ly cà phê xong, liền ngồi yên ở cạnh cửa sổ nhàn nhã thưởng thức cà phê; Đỗ Hạo Vũ ngồi trên xe, tầm mắt chưa từng dời khỏi người cô, thật quá quen thuộc, nhưng anh lại không nhớ ra đã gặp cô ở đâu.

Lúc này, một người phụ nữ thành thục ngồi vào đối diện cô, không biết nói với cô cái gì, chỉ thấy cô từ trong bao vải to bên cạnh lấy ra một xấp giấy giao cho người phụ nữ kia, người phụ nữ đó lật xem, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

"Chị Thẩm, lần này em giao bản vẽ đúng giờ nhé." Mạc Dao cách tròng kính ranh mãnh cười cười với người phụ nữ trước mắt.

"Đây là việc em phải làm, lần này phẩm chất của bản vẽ rất tuyệt!" Người phụ nữ được gọi là chị Thẩm vừa lật vừa nói: "Đúng rồi, tuần sau sẽ có một case lớn, em muốn nhận hay không, phải vẽ đến trăm tờ đấy." Chị Thẩm không chút nào hàm hồ lộ ra bản sắc nữ cường nhân, trực tiếp vào chủ đề.

"Nhiều như vậy?" Mạc Dao hơi chần chờ, "Em không biết có thể hoàn thành đúng hạn không nữa!"

"Số lần em hoàn thành đúng hạn không đếm qua mười ngón tay." Chị Thẩm trêu chọc: "Yên tâm đi, số lượng nhiều thời gian dĩ nhiên cũng nhiều."

"Được rồi, em nhận." Cô suy tư một cái rồi gật đầu đồng ý.

"Tuần sau chị sẽ gửi em nội dung liên quan, cố gắng lên!"

"OK, chị còn có chuyện gì không?"

"Này, em nói cái gì, không có chuyện thì không thể cùng uống ly cà phê sao?" Chị Thẩm trừng mắt nhìn cô.

"Ha ha, em không có ý này, chị Thẩm là người bận rộn đó mà."

"Con nhỏ xấu xa." Chị Thẩm thấy cô giễu cợt mình, đưa tay gõ đầu cô một cái, "Không phải chị nói em nhé, em không thể bỏ bộ trang phục kỳ quái này đi sao?"

"Đây chính là dấu hiệu của em."

Chị Thẩm im lặng mãnh liệt than thở, đã nói vô số lần nhưng em ấy vẫn mặc bộ đồ này, thật là hết cách với em ấy!

Hai người phụ nữ ở trong tiệm trò chuyện quên hết tất cả, thủy chung chưa từng phát hiện ngoài tiệm có một đôi tròng mắt đen thâm thúy vẫn đang ngó chừng Mạc Dao, cứ như vậy qua thật lâu, cho đến khi người đàn ông bên trong xe nhận được một cuộc điện thoại hậu, mới lái xe rời đi.

Mấy ngày nay trong đầu Đỗ Hạo Vũ đều là người phụ nữ mặc trang phục kỳ quái kia, càng làm cho đầu anh đau chính là bóng dáng của cô ta và Mạc Dao luôn trùng điệp vào nhau, "Mình thật sự là điên rồi, hai người phụ nữ khác nhau trời vực làm sao trùng điệp vào nhau?" Anh tự nói, rồi nắm mạnh tóc phiền não cực kỳ.

Anh vì thoát khỏi bóng dáng của người phụ nữ mặc trang phục kỳ quái kia, liền quyết định lại đến tiệm cà phê lần nữa, xem có thể gặp cô ta không, Đỗ Hạo Vũ liên tiếp chờ đợi ở quán cà phê một tuần lễ nhưng không hề nhìn thấy người, cuối cùng anh không thể không buông tha, Đỗ Hạo Vũ nằm ở trên giường hồi tưởng lại lời Trình Doãn nói với anh ở quầy rượu tối nay, lông mày ngọn núi không khỏi chau lại.

"Ban đầu anh tin thề mỗi ngày muốn theo đuổi người ta, hiện tại chỉ gặp phải một chút xíu ngăn trở liền thay đổi thành như vậy, anh cũng quá kém rồi, Đỗ Hạo Vũ, theo đuổi phụ nữ đối với anh còn dễ hơn ăn cơm, anh còn chưa dùng hết chiêu thức, người ta làm sao ngoan ngoãn đầu nhập vào ngực của anh, huống chi người phụ nữ anh theo đuổi cũng là cao thủ tình trường như anh; nói tóm lại, anh muốn buông tha thì mau thu lại cái vẻ mặt rầu rĩ này, nếu không cam tâm cứ tiếp tục theo đuổi, đừng kéo tôi ra ngoài uống rượu với anh suốt ngày!"

Đỗ Hạo Vũ gầm nhẹ một tiếng, phát tiết hết oán khí tích tụ trong lòng mấy ngày qua, hoa hồ điệp đáng chết không thể giống những người phụ nữ khác sao, cần phải khó trị như vậy chứ? Ai, anh rốt cuộc gặp phải đối thủ khó dây dưa rồi, không phải cô là do ông trời phái xuống trừng phạt tội đào hoa của anh chứ!