Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi

7.6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô thư ký rất giỏi, mỗi lần cô giao tiếp đều khiến cho người xung quanh phải chú ý lắng nghe và luôn bị thuyết phục. Nhưng có một người đàn ông khiến cho một cô gái tài n …
Xem Thêm

Cô kéo Cố Mộ Bạch đi đến một chỗ vắng vẻ. Trong góc phòng, lòng cô khẩn trương, tim cũng muốn bay ra ngoài, xác định vị trí này sẽ không làm cho người ngoài để ý, cô âm thầm thở dài một hơi.

Cố Mộ Bạch chỉ lặng lẽ đi theo Quý ly Ly, anh vẫn thản nhiên mà nhìn cô, hôm nay cô có chút kì quái.

Quý Ly Ly cầm lấy ly rượu trên bàn mà uống vào trong bụng, giống như là đây không phải rượu mà là nước. Cho đến khi Quý Ly Ly uống một lần hết sáu ly rượu, thì trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Mộ Bạch rốt cục cũng xuất hiện một tia gợn sóng, anh nhíu mi, đem cổ tay của Quý Ly Ly ngăn lại, thanh âm lạnh như băng:

“Ly Ly, rốt cục có chuyện gì xảy ra, tâm tình không tốt sao?”

Quý Ly Ly giãy giụa tránh khỏi cánh tay của anh, chính là vẫn ngẩng mặt uống cạn ly rượu thứ bảy, dòng rượu chạy qua đầu lưỡi của cô, thơm mát, tinh khiết và ngọt ngào, một mạch như vậy liền đem bảy ly uống vào bụng, trên khuôn mặt cô rõ ràng đã xuất hiện một vùng ửng hồng. Không phải là khi say người ta thường sẽ có can đảm sao để nói ra sự thật sao? Quý Ly Ly ngẩng đầu lên, ngây ngốc mà cười... “Em yêu anh.”

“...” Cố Mộ Bạch bỗng nhiên sửng sốt, vẫn chưa kịp nói cái gì, trong nháy mắt có một thân thể mềm mại tiến vào trong lòng ngực mình, một giây kế tiếp, lại bị một ai đó người nhân cơ hội khi anh ngẩn người mà tiến đầu lưỡi vào trong miệng anh. (còn ai vào đây nữa~ hjhj)

“Không được, Ly... Ly...”. Cố Mộ Bạch lạnh nhạt, không chút lưu tình mà đẩy Quý Ly Ly ra: “Cô điên rồi”.

“Em điên rồi.” Quý Ly Ly loạng choạng bước về phía sau hai bước, nhìn bộ dáng của cô có phần chật vật, hai gò má ửng hồng, ánh mắt rã rời

“Ngay từ giây phút em gặp được anh, em đã điên rồi, liền yêu anh, tại sao lại khiến cho em yêu anh?”

Quý Ly Ly cúi đầu nói chuyện, cô thật không dám nhìn Cố Mộ Bạch, không muốn nhìn thấy ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi của Cố Mộ Bạch, cô uống rượu, thanh âm có chút khàn khàn và nhỏ, ngữ điệu càng lúc càng nhanh nhìn ra có phần hơi loạn.

“Nhưng mà anh lại yêu người bạn tốt nhất của em, dĩ nhiên là Kiều Vi cũng yêu anh, em còn có thể nói cái gì? Em chỉ có thể cắn răng, âm thầm khóc mà chúc phúc cho hai người, số mệnh là vậy! Thế nhưng, thật là đáng chết, tình cảm của em lại chưa từng vì nhìn thấy hai người ở chung một chỗ mà tan biến, ngược lại vì muốn ở bên cạnh anh, em lặng lẽ vào tập đoàn Cố thị làm từ công việc thấp nhất mà leo lên vị trí hiện tại, chính là muốn anh nhìn em một lần, sau đó em cố gắng trở thành một trợ thủ đắc lực, anh mới chú ý đến em...”

“Tại sao tối hôm nay cô lại nói ra những điều này? Cô không nói, tôi cũng không biết.” Từ đầu chí cuối, Cố Mộ Bạch vẫn lãnh đạm nhìn cô, giống như là Quý Ly Ly bất quá cũng nói một chuyện rất bình thường, hơn nữa chuyện này đối với anh không một chút quan hệ.

Cho dù không nhìn thấy nhưng Quý Ly Ly có thể đoán được Cố Mộ Bạch có biểu tình gì. Nghe được âm thanh lạnh như băng của anh, lòng cô đau nhói: “Bởi vì... em đã nói cho Kiều Vi..., anh để quên điện thoại trong phòng họp, em hẹn cô ấy ra ngoài để gặp mặt, sau khi nhìn thấy cô ấy bộ dạng nhỏ nhắn, hạnh phúc, em rốt cục không nhịn được liền nói...”

“Cô đã nói với Kiều Vi những gì?” thanh âm của Cố Mộ Bạch bất thình lình nâng cao.

Quý Ly Ly mạnh mẽ ngẩng đầu hướng về phía Cố Mộ Bạch, khuôn mặt tái nhợt cười, chỉ khi nói đến Kiều Vi, anh ấy mới có thể kích động như thế.

Cô nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Cố Mộ Bạch, từ từ trả lời: “Em chỉ nói những điều mà trái tim muốn nói, nói em đã nhiều năm lặng lẽ yêu anh, nhìn cô ấy hạnh phúc, còn em mỗi ngày đều đố kị, đau khổ! Hiện tại hai người đã đính hôn, em không muốn lại tiếp tục chịu đựng...” Quý Ly Ly dừng lại, vẫn là kiên định nói tiếp” Em muốn nói ra, nếu không nói ra, sao biết mình còn cơ hội hay không”.

Cố Mộ Bạch lạnh lùng nhìn Quý Ly Ly, thảo nào tối nay cô có chút khác biệt, thế nhưng nói ra những lời này thì có lợi ích gì chứ.

“Cô cũng đừng mong có cơ hội, tôi coi như tối nay không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nói rõ nguyên nhân với Kiều Vi sau.”

“Không cần uổng phí công sức.” Quý Ly Ly tuy là nói vậy nhưng vẫn lấy điện thoại của anh từ trong túi xách ra.

“Em so với anh nói sẽ tốt hơn, yêu bạn trai của người bạn tốt nhất của mình, cố ấy nhất định đã từng tiến thoái lưỡng nan,... Nói không chừng, bây giờ cô ấy đã trốn tránh ở một nơi khác, làm cho chúng ta không thể tìm thấy cô ấy! Cô ấy chính là như vậy, rất yếu đuối, hèn nhát luôn muốn chạy trốn...”

“Đủ rồi!” Cố Mộ Bạch gầm nhẹ một tiếng

Bốn phía đã có không ít người chú ý tới động tĩnh phía bên này, bọn họ xôn xao nhìn về phía họ, xì xào bàn tán.

Cố Mộ Bạch cầm lấy điện thoại di động, nhanh nhẹn nhấn phím gọi cho Kiều Vi, quả nhiên là tắt máy. Cố Mộ Bạch thất thần trong chốc lát, Quý Ly Ly nói không sai, Kiều Vi đúng là khi gặp được một chuyện gì đó, cô ấy nhất định sẽ suy nghĩ mãi trong đầu, sau đó bỏ lại cục diện hỗn loạn mà trốn đi, thật là ngu ngốc.

Cố Mộ Bạch không muốn nghĩ nhiều nữa, liếc mắt nhìn Quý Ly Ly một cái, xoay người rời đi.

Quý Ly Ly đi theo anh, ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Cho dù anh tìm được Kiều Vi, cô ấy cũng sẽ chia tay với anh.”

Anh sửng sốt, bước chân dừng lại, khoé miệng cũng nhấp nháy: “Thư kí Quý, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữ phân minh công và tư.”

Quý Ly Ly không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, Cố Mộ Bạch nói không sai, nếu như Kiều Vi không chủ động nói lời chia tay, cô sẽ đem bí mật này cất giấu suốt đời, nhưng mà bây giờ cô mới biết rõ, Cố Mộ Bạch rất yêu Kiều Vi. Nếu như anh biết rõ Kiều Vi đã yêu người khác, thậm chí cùng người ta ở trên giường, anh sẽ đau lòng biết bao nhiêu?

Cô thà rằng để cho Cố Mộ Bạch hận chính mình, cũng không muốn người đàn ông mà mình yêu nhất đau khổ. Anh ưu tú như vậy, tốt như vậy lại rất mạnh mẽ, sẽ không cho phép mình là một đàn ông thất bại, thực sự sẽ không vì yêu mà làm tổn thương bản thân mình chứ.

Cố Mộ Bạch nhìn Quý Ly Ly trước mắt, trong ánh mắt cô chứa rất nhiều tâm tình phức tạp, những suy nghĩ và ánh mắt mãnh liệt này không giống như một người lưu luyến si mê, nội tâm của anh bị ánh mắt này làm cho anh run rẩy, lay động.

“Vậy em làm cho anh thất vọng rồi, từ giờ phút này trở đi, em sẽ không buông tha.”

Đáy lòng run rẩy của Quý Ly Ly đến cùng cũng tan biến sau lời nói đó, Cố Mộ Bạch nhíu mày, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có thể vì yêu mà cố chấp như vậy. Có lẽ là anh đã sai lầm, không nên đem một quả bom có thể tuỳ lúc bùng nổ đặt ngay bên cạnh mình.

“Cô hãy từ bỏ đi.”, nói xong Cố Mộ Bạch bỏ Quý Ly Ly lại trong bữa tiệc đối diện với đủ loại ánh mắt của mọi người mà bước ra cửa chính.

“Phanh” – Cửa chính cũng bị anh làm cho chấn động, Quý Ly Ly hoảng hốt, thiếu chút nữa đã té ngã, may nhờ có một bàn tay của ai đó đỡ bả vai của cô “Quý Ly Ly, hãy cẩn thận.”

Trong thanh âm kia có lộ ra một chút quan tâm, nghe rất ôn nhu, giống như một dòng ấm áp chậm rãi chảy vào lòng của Quý Ly Ly, cô ngẩng đầu lên, ngẩn người, bây giờ cô mới biết người đó là ai. Trần Tân Lương, con trai của Trần Xương Kiệt, giữ chức vị quản lí ở tập đoàn Trần thị, lần hợp tác dự án này, Trần Xương Kiệt đã giao toàn bộ toàn bộ cho anh ta, sau này cũng sẽ không tránh khỏi việc qua lại với nhau.

“Cảm ơn anh, Trần quản lí, tôi không sao.”

Trần Tân Lương cười nhạt “Tôi có thể vinh hạnh mời cô cùng khiêu vũ một bản không?”

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Quý Ly Ly chậm rãi hít một hơi, vẫn còn nhiều người đang chờ cô chào hỏi mà! Cô vẫn là nên làm tròn bổn phận của một thư kí, cho dù không phải vì Cố Mộ Bạch, cô cũng yêu thích công việc này nhiệt tình, những người ở ngoài kia, họ đều có chức, có quyền, cô cũng chẳng phải là không phân biệt được công và tư, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.

Thêm Bình Luận