Chương 41: Tôi có thể ôm chút không?

“Ôi chao, thật ngại quá, ai ngờ tối qua mưa lớn thế, dưới núi đang giải cứu nên phiền mọi người chờ thêm mấy ngày nữa.”

“Không sao đâu trưởng thôn, chúng tôi chờ thêm vài ngày cũng kiểm tra cho mọi người nhiều hơn.”

Lâm Vãn nghe cuộc nói chuyện của trưởng thôn và lãnh đạo dẫn đầu ở ngoài cửa, tỉnh lại trong mơ mơ màng màng, mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nữ đồng nghiệp.

“Ôi, cô tỉnh rồi?”

Lâm Vãn chống tay xuống giường ngồi dậy, thấy mình đang ở trong một căn nhà trệt thì hỏi: “Sản phụ thế nào rồi?”

Đồng nghiệp cười đáp: “Bác sĩ các khoa chúng ta đều đã đi khám rồi, tuy tình hình nguy hiểm nhưng may là đứa bé đủ tháng nên ngoại trừ lúc vừa sinh ra hơi tím thì những cái khác đều không vấn đề gì. Sản phụ hơi yếu, chúng tôi bèn đưa cô ấy một chút thuốc hồi phục khí huyết mà lần này có mang theo, lại bồi bổ nên cũng không sao nữa. Vẫn may là có cô không thì đứa bé và người mẹ cũng sẽ không bình an như thế.”

Lâm Vãn lắc đầu: “Không có gì, đều là chức trách của tôi. Quần áo của tôi là ai thay? Mọi người... kiểm tra giúp tôi rồi?”

Đồng nghiệp cười nói: “Trên quần áo của cô đều là máu nên chúng tôi đã giúp cô thay, anh Giang nói cô bận rộn cả đêm quá mệt. Chúng tôi đã khám mắt giúp cô, đúng là quá mệt mỏi nên để cho cô nghỉ ngơi.”

Lâm Vãn thở phào một hơi: “Cảm ơn.”

“Không có gì, nên làm mà. Sắp ăn cơm rồi, cô không sao thì dậy cùng đi ăn chút gì đi, đã ngủ một ngày rồi.”

Lâm Vãn gật đầu, cùng mọi người ra ngoài ăn cơm.

Trong bữa tiệc, trưởng thôn đại biểu cho một nhà sản phụ tối qua không ngừng khen ngợi Lâm Vãn, nói cô là Bồ Tát, còn nói cô là thiên sứ, toàn bộ đều có chút ngại.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vãn nghe người ta nói sản phụ muốn gặp người cứu cô ấy tối qua nên đã cùng Văn Kỳ đi sang.

Lâm Vãn cho rằng Giang Cẩn Đình không thích loại chào hỏi cảm ơn này nên sẽ không đến, ai ngờ anh và Cao Viễn đã ở đây từ sớm.

Giang Cẩn Đình đã thay một bộ quần áo, vẫn là đồ thể thao màu đen lạnh lùng như cũ, thân cao chân dài đứng trước giường quay lưng về phía cửa.

Sản phụ vừa thấy Lâm Vãn lập tức toét miệng cười: “Bác sĩ Lâm, cô đến rồi.”

Người đàn ông nghe vậy bèn xoay người lại, có thể thấy một đứa trẻ bé bỏng đang ngủ say sưa yên ổn trong vòng tay to lớn của anh.

Lâm Vãn bị một màn này làm giật mình, không ngờ Giang đại thiếu từ trước đến nay luôn cao lãnh mà lúc ôm trẻ con cũng dịu dàng lưu luyến như vậy.

Cô không nhịn được liên tưởng đến đứa con trong bụng Lâm Uý, sau này Giang Cẩn Đình cũng sẽ ôm con của mình như thế sao?

Cháu đích tôn nhà họ Giang, đứa bé kia của Lâm Uý chắc chắn sẽ là con cưng của trời nhận được toàn bộ sự cưng chiều.

Lâm Vãn khẽ vuốt bụng mình, nhưng con của cô đâu? Thậm chí cô cũng không thể sinh nó ra.

Sản phụ thấy sắc mặt Lâm Vãn không đúng thì vội quan tâm hỏi: “Bác sĩ Lâm, sao thế? Thân thể vẫn không thoải mái à?”

Lâm Vãn hoàn hồn lại, khoé môi kéo ra độ cong đáp: “Không sao, thân thể cô thế nào rồi?”

Cô nói rồi đi sang, đứng bên cạnh Giang Cẩn Đình, nhìn đứa bé đang dần trở nên trắng nõn trong vòng tay anh.

“Tốt hơn rồi, may mà có bác sĩ Lâm, bác sĩ Kỳ và cả hai vị ân nhân, không thì tôi và con cũng không gặp được ba đứa bé rồi.”

Sản phụ nhìn Lâm Vãn đang đặt ánh mắt trên người đứa bé rồi cười: “Bác sĩ Lâm, cô cũng nhanh ôm nó đi! Cho nó cũng được dính chút phúc khí của cô để lớn lên cường tráng, trưởng thành rồi thì báo đáp cho cô.”

“Nói đùa rồi, cũng chỉ là chức trách của bác sĩ thôi.”

Lâm Vãn nói xong rồi nhìn sang Giang Cẩn Đình: “Tôi có thể ôm chút không?”

Giang Cẩn Đình nhẹ nhàng ôm đứa bé đưa cho Lâm Vãn, hai người không thể tránh khỏi việc đứng gần, cánh tay chạm vào nhau.

Đứa bé vẫn chưa thể mở mắt, có lẽ cảm thấy vòng tay của người đàn ông ấm hơn Lâm Vãn nên lập tức chu môi, tay nhỏ nắm lấy một ngón tay của Giang Cẩn Đình theo bản năng.

Giang Cẩn Đình không rút ra, để mặc cho đứa bé nắm lấy, anh nghiêng người, vai Lâm Vãn vừa khéo chắn ở l*иg ngực anh.