Chương 4: Sinh đứa bé ra đi

Tối hôm đó đến dự sinh nhật, ba người kia lần lượt đến đọ tửu lượng với anh, đã lâu rồi anh không được chơi đùa thoải mái như thế, đúng thật là uống hơi nhiều.

Anh nghe được tiếng có người gõ cửa, tưởng là Cao Viễn mang canh giải rượu đến cho mình, đi ra mở cửa, nhưng ai ngờ cánh cửa vừa được mở ra, một thứ gì đó mềm mại lập tức ngã vào vòng tay anh.

Thơm thơm, mềm mềm, từ trước đến nay anh là người có năng lực khống chế bản thân cực mạnh, vậy nhưng đêm đó lại không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Hoặc là do rượu quá mạnh, hoặc thật sự đã quá lâu anh không tiếp xúc với phụ nữ, anh lại có cảm giác rung động mà bản thân không cảm thấy trong suốt nhiều năm.

Lâm Uý nhìn theo bóng lưng Giang Cẩn Đình một chút, đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha, ngập ngừng nói.

“Phiền cậu Giang đi với tôi chuyến này, chuyện sau đó tôi sẽ tự mình lo liệu, nhất định… nhất định sẽ không gây phiền phức cho cậu Giang.”

Dòng hồi tưởng của Giang Cẩn Đình bị tiếng khóc cắt đứt, anh xoay người, ánh mắt nhìn về phía bụng Lâm Uý.

“Sinh đứa bé ra đi!”

Lâm Uý lập tức ngừng khóc, thế mà anh lại nói muốn giữ lại đơn giản như vậy? Cô ta có chút không dám tin.

“Thật… thật sao?”

“Ừm.”

Giang Cẩn Đình gật đầu, dù sao lỗi là của bọn họ, đứa bé không có tội tình gì cả.

Huống hồ có đứa bé cũng tốt, ông cụ đỡ suốt ngày nói dông dài, giới thiệu với anh hết người này đến người khác, cuối cùng còn hoài nghi giới tính của anh có vấn đề.

Lâm Uý cắn chặt khóe môi đang muốn vểnh lên, để cho bản thân không có vẻ kích động thái quá.

Giang Cẩn Đình đi đến chỗ cô ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Làm giao dịch đi.”

Lâm Uý khẽ giật mình: “Sao cơ?”

Giang Cẩn Đình ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo đôi chân thon dài, dù bận vẫn ung dung.

“Đứa bé có thể mang họ Giang, nhưng cô không thể trở thành bà Giang được.”

Lâm Uý khẽ giật mình, lại nghe thấy anh nói tiếp.

“Nếu như cô đồng ý, sau khi đứa trẻ được sinh ra, mang đến cho nhà họ Giang nuôi. Nếu không có vấn đề gì phát sinh, tôi có thể cam đoan nó sẽ là hậu duệ duy nhất của nhà họ Giang, cũng có thể đảm bảo nhà họ Lâm của cô dưới sự bảo vệ của nhà họ Giang, có thể có tất cả những gì các người muốn, cô cũng có thể thêm những điều kiện khác, nhưng nếu như cô không chấp nhận được thì thật sự chúng ta không có duyên với đứa bé này.”

Giang Cẩn Đình chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, ít nhất đối tượng cũng không phải là người trước mặt này.

Mất mấy phút Lâm Uý mới nghe hiểu được những lời người đàn ông này nói, đây là đang coi cô ta như thế thân sao? Cô ta là thiên kim bảo ngọc, được cha mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà lớn lên, làm sao cam tâm trở thành thế thân được chứ!

Cô ta cúi thấp đầu, điều hòa nhịp thở một lúc lâu mới trả lời anh.

“Tôi đồng ý, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cậu Giang. Đứa trẻ này có thế lấy nhà họ Giang làm chỗ dựa, đời này cũng sống rất tốt rồi. Là mẹ của đứa trẻ này, tôi cũng không nhẫn tâm để nó rời đi khi còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này.”

Lời cô ta nói nghe yếu đuối khổ sở vô cùng, nhưng ở sau lưng, tay đã sớm nắm chặt.

Lâm Uý cúi thấp đầu, che đi sự không cam lòng đầy trong mắt, để cho bản thân bình tĩnh lại, ít nhất ổn định lại cục diện, có gì về sau hãy nói.

“Thế nhưng… bên phía ba mẹ tôi thì…”

“Cô yên tâm, tôi không có ý định để cho ba mẹ cô biết thì nhất định ba mẹ cô không thể biết được. Tôi sẽ sắp xếp nơi ở cho cô, ra nước ngoài cũng được, suốt khoảng thời gian cô mang thai đứa trẻ, sinh nở, hay giai đoạn cho con bú, tôi đều sẽ chu cấp vật chất cùng điều kiện chữa bệnh tốt nhất cho cô.”

Bàn tay sau lưng Lâm Uý gấp lại thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, giúp cô ta giữ được bình tĩnh: “Tôi… tôi muốn ở lại thành phố Giang Ninh, sức khỏe của ba mẹ tôi không được tốt, tôi cũng vừa mới trở về, không muốn rời đi nữa.”

“Được, mấy ngày sau Cao Viễn sẽ đưa chìa khóa và hợp đồng cho cô, cô ký hợp đồng xong, giao dịch của chúng ta lập tức có hiệu lực. Đến lúc đó, cô sẽ đến biệt thự để tĩnh dưỡng, sẽ có người chăm sóc cho cô.”

Lâm Uý gật đầu: “Được.”

Giang Cẩn Đình nhàn nhạt đánh giá Lâm Uý đang cúi thấp đầu vài lần, bỗng nhiên có chút tán thưởng sự biết điều của cô ta.

Những lúc như thế này, phụ nữ bình thường đều nghĩ đến chuyện đẻ con là sẽ được tiến thân, mẹ quý vì con, thậm chí coi đây là công cụ để đe dọa người khác, nhưng cô ta lại không như vậy.

Lâm Vãn cầm báo cáo kiểm tra đẩy cửa đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Lâm Uý đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cô khẽ nhướng mày, đưa tờ kiểm tra đến trước mặt Giang Cẩn Đình.