Chương 18 : Giam cầm 1

Chương 18: Giam cầm 1

Nguyên nam nam, np

Tác phẩm này được liệt kê trong giới hạn, cấm người dưới 18 tuổi.

BE, một thụ nhiều công, ngược, thận trọng trước khi đọc.

“Đại ca, anh đã về rồi, cho anh xem mèo con chúng ta mới lấy được, đáng yêu chết đi được.” Dương Lăng Quang hưng phấn mở miệng nói với Dương Viêm Vũ vừa vào cửa.

“Việc sau đó xử lý xong chưa?” Dương Viêm Vũ bình thản hỏi.

“Đại ca, đương nhiên, chúng ta đưa cho người nhà của mèo con năm mươi vạn, người nhà bọn họ liền đem hắn đưa cho chúng ta.” Dương Thanh Yến ôn hòa trả lời câu hỏi của đại ca.

Dương Viêm Vũ mở cửa tầng hầm, liền nghe thấy tiếng khóc thê thảm khàn khàn bên trong.

“Mèo con tại sao lại ồn ào như vậy.” Dương Viêm Vũ nhíu nhíu mày, mở đèn tầng hầm, một thiếu niên còn non nớt bị trói nằm dài trên ván gỗ, hai chân bị trói thành hình, bụng nhô lên cao, côn ŧᏂịŧ ở dưới thân cũng bị ép bởi vì thanh sắt ở giữa mà đứng thẳng lên, hai quả cầu nhỏ phồng lên, cơ hồ trong suốt.

Trên đầu nhũ thịt bị kẹp bởi kẹp sắt, nối với nguồn điện, thiếu niên khóc lóc thê thảm.

“Câm miệng lại.” Dương Viêm Vũ giọng lạnh như băng mở miệng. Thiếu niên đã sớm nửa hôn mê, chỉ là khóc lóc một cách máy móc, không nghe được thanh âm của nam nhân.

Dương Viêm Vũ từ trên tường lấy ra một cây roi dài “Ba” một tiếng đánh vào trên đùi đã sớm tím tái của thiếu niên.

“A!” Thiếu niên bị đau đến lập tức tỉnh táo lại.

Dương Viêm Vũ lại không kiên nhẫn một roi tiếp theo đánh xuống. Thiếu niên giãy dụa muốn né tránh, lại không thể động đậy chỉ có thể vô lực thừa nhận.

Tiếng khóc vô ích lại làm cho Dương Viêm Vũ càng thêm không kiên nhẫn, roi tiếp theo, Dương Viêm Vũ hung hăng quất vào bụng thiếu niên, hậu môn lập tức bật ra, một lượng lớn nước chảy ra, thiếu niên cũng co giật hôn mê.

“Anh cả, mèo con chỉ là mới có chút không ngoan, ngươi đừng tức giận, ngươi xem da mèo nhỏ vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt cũng xinh đẹp vô cùng, bàn tay nhỏ bé cùng bàn chân nhỏ đều nhỏ như vậy đáng yêu như vậy, hơn nữa, hậu huyệt đặc biệt chặt, cắn gắt gao, lúc đâm vào thì sảng khoái chết đi. Sau này chỉ cần dạy dỗ nhiều hơn, hắn sẽ không lúc nào cũng ồn ào như vậy.” Dương Lăng quang hưng phấn nói. “Sau khi ta cùng nhị ca phá thân hắn, hắn đã bị làm đến mức ngay cả đường cũng không đi được, hai chân run rẩy chỉ muốn người ta gϊếŧ chết hắn. Đại ca, ngươi thượng hắn liền biết cái loại tư vị tiêu hồn này, hơn nữa tiếng khóc kêu của hắn càng làm cho người ta một lần rồi lại một lần cứ càng dùng sức làm chết hắn. Mấy ngày nay đều là bón dịch dinh dưỡng cho hắn ăn, thân thể rất sạch sẽ.”

Dương Viêm Vũ nhìn Dương Lăng Quang không ngừng nói chuyện: “Đi chuẩn bị chút nước muối.”

“Vâng, đại ca.” Dương Lăng quang hưng phấn đi pha nước muối. Dương Viêm Vũ cởi hết quần áo, cơ bắp toàn thân lộ ra săn chắc giống như sắt thép.