It's me

Một trò chơi trốn tìm có tên là "It's me". Nhưng đặc biệt ở đây là chỉ cần 1 người trốn, những người còn lại sẽ đi tìm.

Cách chơi :

Mọi người sẽ bốc thăm 1 tờ giấy, trong đó sẽ ghi ai là người phải trốn, người đó được gọi là "It's me", không một ai được bít anh ta là "It's me" ngoại trừ chính anh ta. Sau đó đèn tắt "It's me" đi trốn và mọi người sẽ đi tìm. Người nào chạm được vào ai sẽ phải hỏi "It's me", nếu thấy người kia trả lời "Me" thì có nghĩa đó không phải là "It's me". Khi nào chạm phải ai mà khi hỏi không trả lời thì có nghĩa đã tìm thấy "It's me". Lúc đó người tìm được sẽ nồi xuống cạnh "It's me" và đợi những người khác đến. Người tìm đến "It's me" cuối cùng là người thua cuộc.

oOo

Đây là 1 trò chơi đáng nguyền rủa, và tôi kể cho bạn nghe 1 câu chuyện. Hôm đó chúng tôi đến nhà 1 người bạn - Michael. Chúng tôi bước vào cuộc chơi với 12 người. Trong bóng tối tiếng bước chân qua lại, tiếng cười nói vui vẻ, tôi lần mò trong bóng tối và nắm được tay 1 người. Tôi hỏi "It's me" và người đó không trả lời. Lúc đó tiếng ồn ào rộn lên, mọi người bắt đầu kéo tới bên cạnh tôi. Thế rồi chúng tôi mở đèn điểm danh lại và thấy thiếu Robin. Chúng tôi ngồi đợi gần 1 tiếng đồng hồ sau mới thấy Robin quay lại. Không hỏi gì, chúng tôi nhanh chóng tắt đèn và típ tục bốc thăm lần 2. Tôi để ý thấy mặt Robin tái nhợt, anh ta thì thầm vào tai tôi: "Tôi gặp 1 chuyện kì lạ anh à, lúc tụi anh ra hướng Đông thì 1 mình tôi đi về phía Tây của khu nhà, tôi biết ở đó có 1 cái tủ và đó là nơi trốn rất lí tưởng, tôi mở tủ, lùa tay vào trong và chạm phải 1 bàn tay con gái, tôi hỏi "It's me", cô ấy không trả lời, thế là tôi chui vào tủ ngồi kế bên cô gái và chờ các anh tới. Khi tôi nghe tiếng ồn ào của các anh thì tôi quay sang nắm tay cô gái đó để rủ cô ấy đi về. Anh tưởng tượng được không, không 1 ai trong tủ cả, cô ấy không thể ra khỏi tủ khi tôi đang trong đó. Tôi hoảng sợ chạy vội về đây."

Lần chơi típ theo, khi đèn tắt, chúng tôi lại tản nhau ra để tìm "It's me". Tôi tách ra khỏi nhóm và đi về phía Tây khu nhà, tôi lần mò đi trong bóng tối được một lúc thì thấy có ánh sáng. Đó là ánh trăng rọi xuống từ cửa sổ phía cầu thang. Qua ánh trăng bàn bạc, tôi thấy 1 bàn chân đang thõng xuống..... Đó là 1 cô gái, có mái tóc rất dài, cao, khoảng 17 tuổi. Tôi chạm nhẹ vào tay cô gái ột cảm giác buốt lạnh vuốt dọc xương sống tôi. Tôi thì thầm "It's me" và không thấy cô ấy trả lời, tôi mừng húm vì tưởng mình đã tìm được "It's me". Ngồi xuống cạnh cô gái, tôi hỏi "Tên cô là gì" - "Rodolfo" tiếng cô gái trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng. Sau đó tôi ợiđủ chuyện nhưng cô ấy không trả lời, thật là 1 cô gái kì wặc. Tôi ngồi được 1 lúc thì có tiếng bước chân đi tới,đó là Jane. Chúng tôi ngồi nói chuyện rất lâu vẫn không thấy ai tới, khỏang 2 tiếng sau mới thấy có ánh đèn pin và tiếng bước chân chạy rồn rập tới. "Các cậu làm gì trong xó này vậy? Chúng tôi đã chờ các cậu 2 tiếng đồng hồ rồi đấy" "Có chúng tôi chờ các anh thì có, chúng tôi đã tìm được "It's me" rồi, cô ấy đây nè" Theo hướng tay tôi chỉ, Michael nhìn vào góc cầu thang "Làm gì có ai đâu anh bạn, thôi 2 người đi về chịu phạt đi, chính Robin là "It's me" đây.

Khi mọi người túm năm tụm ba lại đánh bài thì tôi gọi Michael ra 1 góc và kể lại toàn bộ sự việc. Khi nghe đến cái tên Rodolfo, mặt Michael biến sắc: "Đúng rồi, chị Rodolfo có mái tóc rất dài, vừa nãy lúc điểm danh, tôi cũng thấy 1 cô bé có mái tóc dài lắm nhưng không nhận ra." "Thế Rodolfo là ai?" Michael trả lời: "Đó là bạn chị tôi, cách đây 15 năm, khi đó chị tôi và các bạn cũng chơi trò "It's me". Trong lúc chạy trốn chị ấy mở một cánh cửa ở căn fòng fía Tây, và lao vào mà không bítđó là ầu thang dẫn đến hầm rượu. Chị ấy lao xuống và gãy cổ. Chị ấy chết rồi."

Và đó là lý do tôi không bao giờ chơi trò đáng nguyền rủa này nữa. Không bao giờ.