Chương 1: Nguyện vọng của Keigo Atobe.

Edit: Gar

Beta: Su

"Cốc Cốc Cốc____"

Keigo Atobe vừa gõ cửa gỗ vừa ghé mắt vào cửa sổ hình bán nguyệt sát đất để nhìn vào bên trong phòng.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp là một cái bàn gỗ nhỏ đặt bên cửa sổ sát đất, một bình hoa thủy tinh nhỏ vô cùng tinh xảo cắm một bông hồng đỏ rực đang khoe sắc, phía trong, anh nhìn thấy một cái kệ với rất nhiều sách trên đó làm thành bức tường ngăn cách.

"Xin hỏi có ai ở nhà không, bên ngoài đang mưa rất to, tôi có thể vào trú mưa một lát không ạ?"

Mái hiên phía trên cửa sổ chỉ có thể che được chút mưa, đột nhiên cơn mưa to hơn, nước mưa trút thẳng vào người Keigo Atobe. Đồng phục trường trung học Hyotei đã ướt đẫm nước mưa, đuôi tóc ngày thường luôn vểnh lên cùng mái tóc ngắn màu tím xám có chút lộn xộn vì ướt mưa mà rũ xuống, giờ phút này, ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng mất đi vẻ quyến rũ thường ngày.

Thoạt nhìn căn nhà này giống như một cửa hàng, nhưng phía trước lại không thấy bảng hiệu gì, anh gõ cửa lâu vậy mà căn nhà vẫn im ắng, mặc dù vậy Keigo Atobe vẫn kiên trì tiếp tục gõ cửa.

"Cốc, cốc__"

Ngay khi mà Keigo Atobe cho rằng cánh cửa sẽ không mở ra thì cánh cửa lại vang lên tiếng kẽo kẹt và được mở ra từ bên trong.

"Xin chào!"

Điều thu hút sự chú ý của Keigo Atobe chính là đôi mắt hồng nhạt, lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi mắt có màu sắc như vậy nên trong nhất thời toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào đôi mắt của người đối diện.

"Này anh, không vào sao?"

Đó là một giọng nói ấm áp như ánh mặt trời tháng ba, ôn nhu nhẹ nhàng, không quá nóng cũng không quá lạnh.

Cảm thấy mình cư xử không được lịch sự, Keigo Atobe ngay lập tức dời tầm mắt xong liền nói lời xin lỗi và bước vào trong nhà. Ngay sau đó, cô gái đã đưa cho anh một chiếc khăn lông khô ráo, Keigo Atobe vừa lau mái tóc ướt đẫm rồi lại một lần nữa đưa mắt nhìn vào má của cô, chẳng qua lần này không thất lễ như trước.

Cô gái trước mắt có làn da trắng nõn, hẳn là cô có một cuộc sống sung túc, tuyệt đối chưa từng phải chịu khổ. Ngũ quan thanh tú nhưng không mang lại cho người đối diện cảm giác xa cách mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất ôn nhu và hoà nhã, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, mái tóc vàng nhạt dài gần tới chân mượt mà đến không thể tưởng tượng được. Nhìn cô, trong đầu anh liền hiện lên một câu nói: thời gian yên bình, năm tháng tĩnh lặng.

"Cảm ơn." Sau một thời gian ngắn ngủi quan sát cô gái, Keigo Atobe đã lau khô mái tóc và trả lại chiếc khăn lông cho cô.

Cô gái cầm lấy chiếc khăn, Keigo Atobe liền tự giới thiệu: "Tôi tên là Keigo Atobe, cô có thể gọi tôi là Keigo, đừng gọi là anh gì đó, tôi năm nay chỉ mới 15 tuổi."

Đối với lời giới thiệu của anh, cô không hề có biểu hiện ngạc nhiên hay xấu hổ, cô mỉm cười và trả lời như thể đã biết mọi thứ về anh: "Tên tôi là Hoa Nhiễm, Keigo Atobe, tôi biết tên anh và cũng biết vì sao anh đến tìm tôi."

"Cô biết sao?"

Đôi mắt Keigo Atobe trở nên sắc bén, mang theo cả sự uy hϊếp.

Cô đương nhiên biết rõ, chuẩn xác tới nỗi ngay khi anh gõ cửa lần đầu, cô đã biết đó là anh.

"Keigo-sama, trước hết anh nên đi tắm nước nóng và thay quần áo rồi chúng ta nói chuyện tiếp được không?"

Chờ tới khi Keigo Atobe gật đầu đồng ý thì Hoa Nhiễm mới dẫn anh đi qua màn trúc và lướt qua một thư viện có độ cao không thua kém 4-5 tầng lầu, sau đó bước vào một căn nhà thoạt nhìn giống như là phòng ngủ của cô.

Nước ấm và quần áo đều đã được chuẩn bị, trong lúc Keigo Atobe tắm, Hoa Nhiễm ngồi trên sô pha và tiếp tục gặm nửa quả táo đang ăn dở.

Vừa rồi lâu ra mở cửa như vậy, căn bản là do Hoa Nhiễm đang ăn táo nên lười phải đứng lên đi mở cửa.

"Keigo Atobe nhìn khá đẹp trai a." Hoa Nhiễm nhớ lại những cơ bắp mơ hồ lộ rõ dưới bộ quần áo ướt đẫm của anh, còn có thứ ở sau lớp quần cũng không giống như của thiếu niên mới 15 tuổi, cô hài lòng gật đầu.

Nhìn gương mặt ngây thơ, dịu dàng của cô thì không ai có thể ngờ, trong đầu cô cư nhiên lại suy nghĩ tới loại chuyện này.

"Rốt cuộc lại có thịt ăn."

Hoa Nhiễm, vẻ ngoài như là động vật ăn cỏ nhưng bên trong thật sự lại là động vật ăn thịt, cô cười tủm tỉm tiếp tục ăn táo chờ Keigo Atobe tắm xong, cô tự tin anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình, sự tự tin của cô không phải đến từ gương mặt xinh đẹp của mình mà vì cô biết rõ tình cảnh hiện tại của anh.

Nước vừa đủ ấm đã giúp Keigo Atobe đỡ lạnh do nước mưa, anh hít thở thật sâu rồi lấy quần áo Hoa Nhiễm đã chuẩn bị mặc vào, bộ quần áo vừa vặn khiến anh bất ngờ bước ra khỏi phòng tắm.

"Cô đã biết điều gì?" Keigo Atobe u ám ngồi xuống sô pha và nhìn chằm chằm vào Hoa Nhiễm.

"Không có cách nào thoát khỏi luân hồi, hết lần này đến lần khác rơi vào sự tuyệt vọng." Hoa Nhiễm thở dài, tuy cô không đồng cảm với nỗi đau của anh nhưng sự cảm thông của cô dành cho anh không phải là giả.

"Loại chuyện bạch bạch bạch* này phải anh tình tôi nguyện thì mới thú vị, thật sự rất tồi tệ nếu bị ép buộc."

Nghe Hoa Nhiễm nói, vẻ mặt Keigo Atobe trở nên thống khổ, anh nhắm mắt lại để tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân xong sau đó mở mắt ra bình tĩnh hỏi: "Tôi muốn biết, cô có thể thực hiện được mong muốn của tôi như trong truyền thuyết thành phố nói hay không?"

*bạch bạch bạch : làʍ t̠ìиɦ

"Nếu anh có thể đi vào cửa hàng của tôi thì nguyện vọng của anh tất nhiên tôi có thể thực hiện được."

Vừa nói Hoa Nhiễm vừa đứng lên, chiếc váy hoa bằng vải bông mà cô đang mặc dưới cái nhìn chăm chú của Keigo Atobe đã biến thành chiếc váy Lolita đen dài, mái tóc dài màu vàng nhạt tung bay dù không có gió. Thoạt nhìn cô gái trẻ ôn nhu, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiền lành: "Chỉ là anh có đồng ý trả giá hay không thôi."

Cái giá mà anh phải trả là gì? Sinh mạng của anh? Sự trung thành của anh? Hay sự tôn nghiêm của anh?

"Cái giá phải trả à, chỉ cần anh cùng tôi bạch bạch bạch vài lần là được." Hoa Nhiễm ngồi lại lên ghế sô pha chớp chớp mắt nhìn Keigo Atobe .

Vừa rồi là anh nghe nhầm sao? Hay là do áp lực quá lớn mà sinh ra ảo giác?

Nhìn vào ánh mắt không thể tin được dù anh đã cố che dấu, Hoa Nhiễm gật đầu khẳng định nói: "Anh không nghe nhầm đâu."

Là người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, Keigo Atobe nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.

"Chỉ cần như vậy thôi sao?"

"Tôi là yêu quái được sinh ra từ du͙© vọиɠ của con người."

Hoa Nhiễm biến chiếc váy đen trở lại thành chiếc váy hoa cotton, chiếc váy này mặc lên thoải mái hơn, phương pháp biến đổi váy hù người là cô mới vừa học được trong sách, nghe nói làm như vậy sẽ tạo ra cảm giác thần bí hơn.

"Du͙© vọиɠ là đồ ăn cần thiết của tôi, tất nhiên đối với thân thể anh cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì." Hoa Nhiễm thành thật đem mọi điều nói cho anh biết: "Hơn nữa, chỉ khi làm như vậy thì tôi mới có thể cùng anh lập thành khế ước, từ nơi này đi ra ngoài."

"Cô không thể ra khỏi đây sao?" Keigo Atobe ngay lập tức nắm được trọng điểm trong lời nói của Hoa Nhiễm.

"Đúng vậy." Keigo Atobe dường như thấy được sự cô đơn ở trong mắt Hoa Nhiễm.

"Đây là cái giá mà tôi phải trả."

Vì sao cô phải trả cái giá như vậy, Hoa Nhiễm không nói, Keigo Atobe cũng không hỏi.

"Tôi dựa vào đâu mà tin cô có thể giúp tôi thực hiện được nguyện vọng?"

Keigo Atobe ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, đây là vấn đề mấu chốt nhất mà anh muốn biết.

Câu hỏi này rất chính xác, chính điều này cũng làm Hoa Nhiễm đánh giá cao chàng trai trẻ trước mắt.

"Bởi vì tôi rất lợi hại nha." Thu hồi sự cô đơn trong mắt, Hoa Nhiễm đưa tay búng một cái: "Tôi sẽ chứng minh trước một chút cho anh xem."

"Bang!"

Khung cảnh xung quanh Hoa Nhiễm theo tiếng vang đột nhiên bắt đầu bay nhanh mà lùi lại thời gian, Keigo Atobe ngay lập tức cảm nhận được cảm giác quen thuộc.

"Bang!"

Sự việc ngừng lại, Keigo Atobe thấy chính mình đang ngồi trong phòng học năm 3 ban A, tại trường trung học Hyotei, không đúng, nếu người trước mắt là anh vậy thì anh hiện tại là ai?

"Đây chính là trí nhớ của anh."

Keigo Atobe theo tiếng động quay đầu, Hoa Nhiễm đang đứng cạnh anh mỉm cười dịu dàng: "Nếu anh không muốn tiếp tục xem thì chúng ta ngay lập tức trở về."

"Không cần." Anh muốn xem lại những ký ức mà dường như sắp bị lãng quên để nhớ thật kỹ.

Đây chính nơi bắt đầu câu chuyện, lúc ấy anh vẫn là một thiếu niên 15 tuổi, tuổi trẻ bay cao với một tương lai đáng mong chờ. Gia đình giàu có đáng hâm mộ, thành tích học tập được các bạn sùng bái, ngay cả môn thể thao yêu thích của anh -Tennis, cũng đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.

Cho tới khi người phụ nữ kia xuất hiện.

Người phụ nữ ngu xuẩn, dáng người khiến anh buồn nôn, đã hủy hoại tất cả của anh.

Nhìn người phụ nữ gợi cảm trong trí nhớ của Keigo Atobe, Hoa Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó sau đó cúi đầu nhìn chính bản thân mình, ngực hình như không đủ to, có nên biến nó to hơn một chút?

"Người phụ nữ kia không đẹp một chút nào." Keigo nói, tuy rằng âm điệu mang tính ôn hòa nhưng Hoa Nhiễm vẫn nghe ra được trong giọng nói muôn vàn chán ghét.

Tốt, vậy thì quên đi.

Tiếp theo trong ký ức chính là lúc Keigo Atobe bị người phụ nữ ấy theo đuổi, tất nhiên anh đã cự tuyệt cô ta, hơn nữa sau đó trước mặt các bạn học trong câu lạc bộ tennis vạch trần bộ mặt của cô ta, từ đó mọi chuyện bắt đầu xảy ra.

Việc đầu tiên là cánh tay của Tezuka Kunimitsu không thể chữa khỏi, sau đó là Seiichi Yukimura phẫu thuật thất bại, bất kể ai anh coi là bạn tốt hoặc đối thủ liền từng người một gặp bất hạnh, họ không thể tiếp tục chơi tennis, môn thể thao mà họ đam mê.

Mà anh, sau khi đau khổ chết đi thì liền phát hiện bản thân mình quay về lúc 15 tuổi, cũng chính là cái năm mà mọi sự đau khổ bắt đầu.

Hết lần này đến lần khác, mọi nỗ lực để ngăn cản tấm bi kịch kia lặp lại đều thất bại. Trừ khi anh từ bỏ mọi hy vọng, tự tôn của bản thân thì người phụ nữ kia mới kết thúc sự tra tấn, Keigo Atobe biết điều này, nhưng cho dù bản thân rơi vào tuyệt vọng thì sự kiêu ngạo cũng không cho phép anh khuất phục, và anh tin rằng cho dù là ai thì họ cũng sẽ không chấp nhận khuất phục.

"Thật quá đáng!"

Hoa Nhiễm rót một ly trà nóng đưa cho Keigo Atobe. Trong cuộc đời của cô, chưa gặp người phụ nữ nào độc ác như vậy.

Chờ cho Keigo Atobe uống xong ly trà, Hoa Nhiễm hỏi: "Anh quyết định như thế nào? Nếu không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ không ép buộc anh."

Trong đôi mắt màu hồng của cô sạch sẽ tới mức không thấy một chút du͙© vọиɠ nào, nếu không phải chính tai mình nghe được cái giá phải trả thì Keigo Atobe thật sự không thể tin được cái giá anh phải trả cư nhiên lại là làm loại chuyện đó. Có lẽ do nhận thức của yêu quái cùng con người có nhiều điểm không giống nhau, huống chi làm việc này đối với sự sinh tồn của cô là cần thiết.

"Tôi đồng ý." Keigo Atobe rũ mắt nhìn cặn trong ly trà, trầm giọng lên tiếng.

Đây là hy vọng cuối cùng của anh, và thậm chí anh còn cho rằng đây là liều thuốc cuối cùng để điều trị cho căn bệnh hiểm nghèo mà anh mắc phải.

---------

Khai trương hố mới cùng edit mới nè >< Quà 1/4 :v

Vì đây là thể loại khá lạ nên team mình xin được phép giải thích sơ qua thể loại này cho mấy bạn biết.

- Tổng ở đây là hỗn hợp, trộn lẫn. Mạn là mạn họa (manga).

- Tổng mạn là dạng truyện được viết dựa theo bối cảnh nhân vật của manga.

- Về cơ bản là ko thay đổi kết cấu của manga.

À, có ai nhận ra Keigo Atobe là nhân vật trong manga nào không :vv