Chương 15: Xong việc

Edit: Mì

Beta: Ami

Kirihara Akaya cảm thấy anh có một giấc mơ vô cùng vô cùng vô cùng kinh khủng.

Cố ý gϊếŧ người, cưỡиɠ ɠiαи.

Mặc kệ cái nào cũng đều là tội ác không thể tha thứ.

Anh chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ, suy nghĩ cực kì hỗn loạn.

"Tỉnh rồi sao?"

Bên tai vang lên một giọng nữ khàn khàn, không hiểu sao âm thanh này cùng với tiếng khóc thút thít rêи ɾỉ của cô gái bị mình cường bạo ở trong mộng lại có chút giống nhau.

Kirihara Akaya sửng sốt một hồi lâu mới quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra. Tiếp theo hình dáng thiếu nữ mặc một thân áo blouse trắng lọt vào mắt anh. Mái tóc màu vàng nhạt dài đến thắt lưng, đôi mắt màu hồng nhạt hiếm thấy, đặc biệt làm người khác chú ý chính là trên cổ cô có vài dấu siết cổ màu đỏ tím cùng với vết thương trên môi.

Đó không phải là một giấc mơ. Tất cả ký ức ùa về trong đầu, khuôn mặt Kirihara Akaya đờ đẫn rồi trở nên trắng bệch.

Cắn răng từ trên giường bò dậy, anh không nói một lời mà đứng trước mặt Hoa Nhiễm rồi quỳ xuống.

"Thực xin lỗi. Mặc kệ là báo cảnh sát hay là như thế nào, tôi cũng đều chấp nhận. Tôi thật sự xin lỗi!"

Hoa Nhiễm ngồi trên ghế cúi đầu nhìn xuống Kirihara Akaya chừng vài phút, mãi đến khi trên trán thiếu niên mồ hôi lạnh đã chảy tới trên má, cô mới chậm rãi mở miệng: "Nếu tôi báo cảnh sát thì cậu cảm thấy tương lai mình sẽ ra sao?"

Bị phạt tù, trường sẽ đuổi học, không có cách nào tham gia thi đấu tennis, gia đình thì bị chỉ trích, gần như không còn tương lai nữa.

Tuy rằng anh thực sự không thích học tập, nhưng đối với chuyện này Kirihara Akaya vẫn hiểu rõ.

"Thực xin lỗi!"

Nhưng ngay cả như vậy, nếu phải nhận sự trừng phạt thì anh cũng phải chấp nhận, anh suýt chút đã gϊếŧ chết cô gái xinh đẹp trước mắt, huống chi anh còn cưỡиɠ ɧϊếp cô.

"Kirihara Akaya." Hoa Nhiễm ra vẻ thâm trầm mà kêu tên Kirihara Akaya.

"Cô... cô biết tôi?"

"Ừm, tôi là bác sĩ chữa trị cho Seiichi Yukimura, tôi mới tới đây hôm nay, trước khi đến đây đã có người giới thiệu với tôi về câu lạc bộ tennis của anh ấy."

Thông tin này làm mặt Kirihara Akaya càng thêm trắng bệch, anh cư nhiên lại làm loại chuyện này với bác sĩ chữa trị của đội trưởng, bệnh tình của đội trưởng đang trong tình trạng rất tồi tệ.

"Cậu đứng lên trước đi." Giả vờ thở dài, Hoa Nhiễm dùng giọng điệu phiền muộn nói tiếp: "Trạng thái của cậu lúc ấy không đúng lắm, nếu tôi đoán không sai chắc hẳn là đã hoàn toàn vô ý thức. Tôi biết cậu không phải là người xấu, cho nên tôi không gọi cảnh sát..."

Nghe được Hoa Nhiễm nói không báo cảnh sát, Kirihara Akaya kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cô và hỏi: "Vì sao, tôi rõ ràng..."

Xem Kirihara Akaya không chịu đứng lên, Hoa Nhiễm rời khỏi ghế dựa xong ngồi xuống trước mặt anh, sau đó đặt tay lên đầu anh.

"Ở một khía cạnh nào đó, cậu cũng xem như là người bị hại, thế cho nên tôi không trách cậu."

Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào đôi mắt ôn nhu của Hoa Nhiễm, Kirihara Akaya sửng sốt hơn nửa ngày mới phát ra thanh âm khó hiểu: "Sao tôi lại là người bị hại cơ chứ?"

"Cậu bị mất khống chế cảm xúc kinh khủng như vậy hẳn là có nguyên nhân." Hoa Nhiễm vừa nói vừa xoa mái tóc quăn bồng bềnh của anh: "Nếu cậu thực sự muốn bồi thường cho tôi thì, ừm ——"

Hoa Nhiễm suy tư hơn 10 giây rồi nói thêm: "Từ Kanagawa đến Tokyo cần nửa tiếng ngồi xe điện, hàng ngày sau khi kết thúc công việc ở câu lạc bộ thì đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu học cách khống chế cảm xúc của bản thân. Có làm được không?"

Yêu cầu này không phải là trừng phạt, thậm chí có thể nói là cô còn muốn giúp anh dù lúc trước đã bị anh đối xử như vậy.

"Tôi có thể làm được! Nếu còn có yêu cầu nào khác thì cô nhất định phải nói cho tôi biết." Cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn làm Kirihara Akaya nhịn không được mà khóc ra tiếng: "Thực xin lỗi. Và vô cùng cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô rất nhiều."

Không thể không nói thiếu niên trước mắt này thật sự là quá đơn thuần, thật dễ bị lừa, tuy rằng cô cũng không có nói dối. Nếu đổi thành Keigo Atobe, anh ta trước tiên nhất định sẽ hoài nghi tính chân thật cùng với động cơ của cô.

Nghĩ như vậy, Hoa Nhiễm liền biểu hiện ra vẻ chân thật ôn nhu, lau nước mắt cho Kirihara Akaya xong liền đứng dậy và vươn tay phải về phía anh: "Hôm nay tôi tới bệnh viện là để thăm Seiichi Yukimura, vừa vặn bây giờ tôi cũng phải đi, có muốn đi cùng không?"

"Được."

Thiếu niên ngoan ngoãn đứng lên, ở phía sau Hoa Nhiễm, nhìn cô dùng đồ trang điểm che dấu đi những vết xanh tím trên cổ, lại nhìn cô rối rắm bởi vì không nghĩ ra được cách che lấp cánh môi bị thương, anh nắm chặt nắm đấm, lại tự trách bản thân mà nói: "Thực xin lỗi..."

"Đừng nói xin lỗi nữa." Cuối cùng từ bỏ việc che lấp, Hoa Nhiễm cầm lấy bệnh án ở trên bàn rồi đập lên vai Kirihara Akaya: "Về sau nhất định phải khống chế tốt cảm xúc của bản thân, nếu không có tôi ngăn cậu lại thì cậu hôm nay chưa hẳn là gϊếŧ người không thành."

Hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kirihara Akaya thưa dạ gật gật đầu xong lại lần nữa dùng ánh mắt cảm kích xen lẫn áy náy mà nhìn chăm chú vào Hoa Nhiễm.

Không có ai thích cái bệnh viện này. Y tá vội vàng, bác sĩ thức suốt đêm, người bệnh chịu đựng sự đau đớn.

Mang theo biểu tình ôn hòa, Hoa Nhiễm bước tới cửa phòng bệnh Seiichi Yukimura. Không có gì bất ngờ xảy ra, toàn bộ thành viên câu lạc bộ tennis Rikaidai đều đứng ở hành lang với sắc mặt nặng nề.

Hoa Nhiễm vừa đến liền thu hút sự chú ý của các thiếu niên này.

Sau khi bắt gặp thành viên bị thiếu là Kirihara Akaya đang đứng phía sau Hoa Nhiễm, Sanada Genichirou đi về phía trước một bước, sắc mặt không vui mà nhìn chằm chằm Kirihara Akaya và lạnh giọng hỏi: "Akaya, hiện tại đã 4 giờ chiều, chúng tôi đã tới bệnh viện từ giữa trưa nhưng vẫn luôn không thấy cậu, rốt cuộc cậu đã đi đâu?"

"Phó đội trưởng Sanada." Chột dạ vì phạm phải lỗi lầm, dưới sự chất vấn của Sanada Genichirou, Kirihara Akaya cúi đầu nhỏ giọng nói lắp: "Tôi... Tôi..."

Nhìn vào bộ dáng chột dạ của anh, Sanada Genichirou liền biết Kirihara Akaya tuyệt đối là đang phạm phải sai lầm rất lớn, vì thế ánh mắt hắn nhìn Kirihara Akaya càng thêm nghiêm khắc, làm Hoa Nhiễm có cảm giác hắn muốn động thủ đánh người.

Hung phạm!

Ở trong lòng nói ra một câu, Kirihara Akaya vốn đã bị cảm giác tội lỗi đè nén đến không còn gì, anh run rẩy nắm chặt tay.

"Thực xin lỗi, tôi...."

Anh định nói loại chuyện này cho cái người trước mặt – người vừa nhìn đã thấy cứng nhắc này sao, sau đó bị đưa vào tù hả?

Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng trên mặt Hoa Nhiễm vẫn mang theo nét ôn nhu, cô tươi cười mở miệng: "Là phó đội trưởng câu lạc bộ tennis Rikaidai - Sanada Genichirou đúng không? Thực ra cậu ấy ở công viên thấy có tên đàn ông bắt nạt tôi cho nên mới ra tay giúp đỡ. Tuy rằng đánh nhau là không tốt, nhưng cậu ấy không có làm chuyện xấu." Nói xong cô chắp tay trước ngực hướng về Sanada Genichirou hơi hơi khom lưng thể hiện sự van nài.

Cô mở miệng làm bầu không khí nghiêm trọng ngay lập tức trở nên hòa hoãn.

Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng Sanada Genichirou vẫn là thu hồi sự lạnh nhạt, bản mặt tốt xấu cũng coi như là trở nên hiền lành một chút.

"Tôi hiểu rồi." Ánh mắt dời đến một thân áo blouse trắng trên người Hoa Nhiễm, Sanada lại hỏi: "Xin hỏi cô là?"

"Tôi là bác sĩ chữa trị mới của Seiichi Yukimura."

Nghe được Hoa Nhiễm nói bản thân là bác sĩ chữa trị của đội trưởng, ngoại trừ Kirihara Akaya ra thì các thành viên còn lại đều trịnh trọng cúi đầu chào Hoa Nhiễm.

Nếu là trước kia bọn họ sẽ đùa giỡn khi thấy Kirihara Akaya đến trễ, nhưng hôm nay thì khác, sau khi biết bệnh tình của Seiichi Yukimura, bọn họ một chút cũng không nói nên lời.

"Các anh cứ giao đội trưởng cho tôi." Hoa Nhiễm mỉm cười rồi trịnh trọng nói: "Nói không chừng lần sau khi mọi người đến thì anh ấy đã có thể cùng đánh tennis với mọi người."

Sự tự tin như vậy không khiến mọi người cảm thấy có chút kiêu ngạo nào mà ngược lại làm cho tâm tình của đám thiếu niên đó tốt lên không ít.

Thấy bầu không khí không còn nặng nề nữa, Hoa Nhiễm xoay người xoa xoa đỉnh đầu Kirihara Akaya trong lúc anh vẫn còn si ngốc: "Kirihara Akaya, tôi biết cậu là người tốt. Sự việc hôm nay nhất định phải giữ bí mật có được không?"

Ngoan ngoãn gật gật đầu, Kirihara Akaya mơ mơ màng màng, hiện tại anh chỉ biết trong lòng rất cảm kích Hoa Nhiễm. Nếu không phải Hoa Nhiễm mở miệng giải thích thì có khả năng anh trong lúc nhất thời xúc động đã đem hết sai lầm của bản thân nói ra toàn bộ, nếu như vậy thì đội phó nhất định sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát.

"Tốt, có muốn cùng tôi đi vào trong không?"

Vốn muốn đi xem tình hình đội trưởng nhưng Kirihara Akaya có chút lo sợ mà lắc đầu. Chỉ với đội phó mà anh còn không vượt qua được, nhìn thấy đội trưởng nói không chừng anh liền sẽ nói hết những thứ trong đầu ra. Vẫn là nên chờ khi nào chuẩn bị tốt rồi lại vào.

"Tôi đi vào đây."

Hoa Nhiễm hướng về những người khác gật gật đầu xong lại xoa lêи đỉиɦ đầu Kirihara Akaya rồi đi vào phòng bệnh Seiichi Yukimura.

Cậu nhóc kia cũng quá đơn thuần, nói không chừng một ngày nào đó anh liền mang toàn bộ sai lầm mà nói ra hết với đồng đội. Đương nhiên chỉ cần cô không thừa nhận thì cho dù có nói ra cũng không có chuyện gì, cùng lắm thì chỉ là bị Atobe răn dạy một chút mà thôi.

Không khí trong phòng bệnh khắc hẳn với ngoài hành lang, trong căn phòng này rõ ràng ôn hòa hơn một chút.

Ngồi ở trên giường bệnh màu xanh nước biển, thiếu niên ôn hòa chăm chú nhìn bản thân, che dấu hết thảy mọi khổ đau, thoạt nhìn tựa hồ không bởi vì bệnh tình tăng thêm mà tuyệt vọng.

"Xin chào." Chàng trai ôn nhu chính là Seiichi Yukimura, ánh sáng tựa như xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng tới trên giường bệnh.

"Xin chào."

Hoa Nhiễm nhướng mày, tiến lên kéo lại một nửa bức màn, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cửa sổ.

Cô đời này ghét nhất chính là loại đàn ônv lúc nào cũng trưng ra vẻ tươi cười dịu dàng, cứ thấy điều này lại làm cô nhớ tới Abe no Seimei. Đối với ai cũng ôn nhu, đối với ai cũng đều không thật lòng, dùng nụ cười để che dấu sự lừa gạt và sự phản bội.

"Tôi là Hoa Nhiễm, là bác sĩ chữa trị mới của anh." Mỉm cười tự giới thiệu xong, Hoa Nhiễm bắt đầu lật xem bệnh án trong tay.

Thay đổi bác sĩ chữa trị, bệnh viện tất nhiên sẽ thông báo cho Seiichi Yukimura, bệnh tình của anh chuyển biến xấu khiến bác sĩ chữa trị lúc trước không thể nào tiếp tục, bác sĩ Hoa Nhiễm tuy rằng còn trẻ nhưng nghe nói là rất lợi hại.

Nghe nói là do Keigo Atobe giới thiệu, đội trưởng đội tennis Học viện Hyotei vì cái gì đột nhiên quan tâm đến tình huống của anh, nguyên nhân tạm thời anh không rõ lắm, nhưng xác thật là vì tốt cho anh, cho nên anh liền tiếp nhận ân tình này. Chỉ hy vọng vị bác sĩ xinh đẹp như bước ra từ bức tranh sơn dầu trước mắt này có thể mang lại hy vọng cho anh.

Kỳ thật cái gì cũng chưa xem, nhưng vẫn là làm bộ làm tịch đã xem xong bệnh án, Hoa Nhiễm đóng lại bệnh án xong đứng lên và nói với Seiichi Yukimura: "Hôm nay, trước tiên chúng ta bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn thân. Không cần lo lắng, không có vấn đề gì lớn, tôi có thể chữa được."

Thời điểm nói ra những lời này, biểu tình của Hoa Nhiễm thực sự rất dịu dàng và lại vô cùng tự tin, nụ cười như vậy không hiểu vì sao lại đem đến cho Seiichi Yukimura một cảm giác yên tâm.

"Cảm ơn." Anh cũng tươi cười dịu dàng mà đáp lại Hoa Nhiễm.

Những kẻ hâm mộ Seiichi Yukimura nếu nhìn thấy nụ cười này có khả năng sẽ thét chói tai, nhưng Hoa Nhiễm một chút cũng không thích biểu cảm này.

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, cô có thể cười giả tạo như vậy nhưng lại không cho phép người khác cũng thế, Hoa Nhiễm khom lưng tiến đến bên tai thiếu niên rồi thấp giọng nói: "Không muốn cười thì không cần phải cười, chẳng đẹp chút nào."

"Còn nữa, biểu hiện đúng cảm xúc sẽ có lợi cho sức khỏe của thân thể."

———————

Tiểu kịch trường:

Seiichi Yukimura: Tôi đã làm sai cái gì?

Hoa Nhiễm: Chỉ tôi mới có thể như vậy cười giả tạo như vậy! Chỉ riêng tôi! Trong từ điển của yêu quái không hề có 3 chữ nói đạo lý này.