Chương 18 Tên thiếp thân là Hoa Tử

Edit: Gar

Beta: Su

Cô thuyết phục cả nửa ngày mà người đàn ông chết tiết này cư nhiên dám cự tuyệt.

Tức giận a, sắp biến thành cá nóc luôn rồi.

Hoa Nhiễm lăn lộn vài vòng ở trên giường rồi sau đó quyết định đi tìm thiếu niên đơn thuần nào đó lừa một chút để giảm bớt tâm tình không thoải mái của mình.

Đương nhiên phải loại bỏ những người đã gặp qua trước kia. Hài lòng đặt ra mục tiêu cho bản thân, Hoa Nhiễm búng tay một cái biến mình thành một thân kimono trắng xinh đẹp, đồng thời biến làn da bản thân trở nên vô cùng nhợt nhạt rồi sau đó rời khỏi phòng.

Bóng đêm sâu thẳm, kết thúc một ngày huấn luyện, Ootori Choutarou tắm rửa tắt đèn nằm trên tatami* chuẩn bị đi ngủ.

(*) Tatami: Được xếp bởi các tấm nệm hình chữ nhật trên mặt sàn.

"Đại nhân...."

Giọng nữ thảm thiết ai oán vang lên vào lúc anh nhắm mắt lại. Không khí tháng 7 khô nóng cùng giọng nói ai oán mang theo khí lạnh này làm cho tâm trí anh hoảng loạn, xoa xoa cánh tay lạnh ngắt, Ootori Choutarou mở mắt.

"Đại nhân..."

Một cô gái xinh đẹp da trắng toát đang ngồi quỳ ở trước mặt anh, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, biểu tình bi thương làm người ta cảm thấy có chút sợ hãi cùng đau lòng, không biết là cô đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như vậy.

Hoàn toàn xứng đáng với danh xưng vị tha, tốt bụng, hiền lành của trường trung học Hyotei, Ootori Choutarou lập tức ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Cô có chuyện gì cần tôi giúp sao?"

"Thiếp thân tên là Hoa Tử, là thê tử mới cưới của ngài Abe". Ngụy trang thành u linh, Hoa Nhiễm ai oán nhìn thẳng Ootori Choutarou: " Thiếp thân vốn tưởng rằng cưới được ngài Abe ôn nhu, văn nhã thì sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ người kia chỉ được cái vẻ bề ngoài..."

Tựa hồ như bị thống khổ quá mức chịu đựng, Ootori Choutarou nhìn Hoa Nhiễm dừng lại câu chuyện dùng tay áo che mặt khóc nấc lên.

"Đừng sợ, nơi này không có kẻ xấu." Ootori Choutarou ngồi quỳ trước mặt Hoa Nhiễm, hoàn toàn quên mất chuyện bản thân mình không biết u linh trước mắt này là tốt hay xấu mà cứ vậy an ủi cô.

Sau khi được Ootori Choutarou an ủi xong, Hoa Nhiễm bình ổn tâm tình rồi tiếp tục nói: "Không ngờ rằng hắn chính là một tên cầm thú đội lốt da người, vào cái đêm cưới thiếp thân hắn liền lộ ra bộ mặt thật và giết chết thiếp thân."

"Tại sao lại như vậy?"

"Ừ, trên đời này không ai có thể ngờ rằng hắn ta lại là người như vậy."

Hoa Nhiễm vừa cố gắng sắp xếp hình ảnh Abe no Seimei, vừa nhập vai mà lại giả bộ khóc lên: "Hắn nói cho thiếp thân biết, hắn cưới thiếp thân chỉ bởi vì thiếp thân không cha không mẹ, như vậy khi hắn giết chết thiếp thân thì chỉ cần nói cho người bên ngoài biết là thiếp thân đào hôn và sẽ không có ai tìm kiếm thiếp thân cả."

"So với người sống, hắn càng thích người chết hơn. Hắn muốn cưới là cái xác của thiếp thân chứ không phải là thiếp thân còn sống."

"Người này biến thái như vậy sao?" Bị âm thanh réo rắt, thảm thiết của Hoa Nhiễm cùng không khí lành lạnh ảnh hưởng, Ootori Choutarou từ đáy lòng sinh ra ác cảm đối với kẻ tên Abe qua lời kể của Hoa Nhiễm.

"Sau khi thiếp thân chết đi, bởi vì oán khí quá nặng không có cách nào để đầu thai, nên vẫn luôn trú ngụ trong bùa hộ mệnh của bản thân."

Nghe Hoa Nhiễm nói vậy, Ootori Choutorou đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Keigo Atobe tặng cho các thành viên trong đội tuyển chính thức câu lạc bộ tennis mỗi người một lá bùa hộ mệnh, cũng dặn dò mọi người trong hoàn cảnh nào cũng nhất định phải mang theo trên người. Lấy lá bùa hộ mệnh trong cặp sách ra, Ootori Choutarou đặt nó trước mặt Hoa Nhiễm, ôn nhu hỏi: "Là lá bùa này đúng không?"

"Đúng là nó, cho nên thiếp thân mới có thể xuất hiện trước mặt đại nhân."

Đây chính là lá bùa hộ mệnh mà Hoa Nhiễm giao cho Keigo Atobe, để anh đưa cho những người sẽ gặp nguy hiểm mang theo, xem như đó là công cụ để giám sát cùng bảo vệ cho họ.

"Cô muốn tôi giúp thực hiện nguyện vọng gì sao?" Không chút hoài nghi tính chân thật lời kể của Hoa Nhiễm, Ootori Choutarou chỉ cảm thấy mình nhất định phải giúp đỡ cho u linh đáng thương này thực hiện được nguyện vọng.

Nhắc tới nguyện vọng, trên hai má tái nhợt của Hoa Nhiễm hiện ửng hồng, thêm một lần dùng tay áo che khuất khuôn mặt, cô lắp bắp nhỏ giọng nói: "Thiếp... thiếp thân mang theo một thân oán khí đối với người đàn ông kia mà chết đi. Thiếp thân hy vọng có thể được một người đàn ông ôn nhu... yêu thương, trước khi biến mất, được... được động phòng một lần.... "

Nói xong, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên nhìn Ootori Choutarou.

Và trên thực tế thì Hoa Nhiễm đang dùng tay áo che mặt mình cười trộm, hơn nữa còn không ngừng vỗ tay vì sự diễn xuất xuất thần của bản thân ở trong lòng.

Hoa Nhiễm vừa nói xong nguyện vọng của mình thì trên mặt Ootori Choutarou cũng đỏ bừng lên. Vò mái tóc ngắn màu xám của mình, tuy rằng ít tiếp xúc với chuyện đó, nhưng động phòng phải làm cái gì anh cũng đều biết.

"Động phòng gì đó, nên làm cùng với người mình thích..."

"Từ khi bùa hộ mệnh được đưa cho đại nhân, kể từ lúc đó, thiếp thân vẫn luôn chăm chú quan sát đại nhân." Dời ống tay áo đi, Hoa Nhiễm e lệ, ngượng ngùng nhìn chăm chú Ootori Choutarou và thổ lộ: "Thiếp thân thích đại nhân, cho nên mới xuất hiện trước mặt đại nhân."

Thấy Ootori Choutarou không nói lời nào, gương mặt Hoa Nhiễm liền trở nên tái nhợt. Cô nhìn anh một cái xong cảm thấy cô đơn mà cúi đầu xuống, quỳ lạy một cách trang nghiêm.

"Xin lỗi, là thiếp thân đã quấy rầy đại nhân."

Vạt áo cô từ màu trắng dần trở nên trong suốt như ánh sáng của đom đóm, gần như chuẩn bị tan biến.

"Từ từ___" Ootori Choutarou dưới tình thế cấp bách bèn kéo áo Hoa Nhiễm, trong ánh mắt nghi hoặc của cô, anh lắp bắp hỏi: "Nếu giúp... giúp Hoa Tử thực hiện nguyện vọng... nguyện vọng, cô liền... có thể đi đầu thai sao?"

"Vâng, thời gian còn lại của thiếp thân không dài, có lẽ không lâu nữa sẽ bị tan biến trong trời đất, vĩnh viễn không thể siêu thoát."

Cái bộ dáng tươi cười miễn cưỡng thật khiến cho người ta đau lòng.

"Tôi sẽ giúp cô." Ootori Choutarou nghiêm túc nhìn chăm chú vào Hoa Nhiễm.

Nhưng Hoa Nhiễm lại không vui vẻ cao hứng giống như trong tưởng tượng của anh, ngược lại cô cười khổ nói với anh: "Thiếp thân thật sự không muốn miễn cưỡng đại nhân."

"Không miễn cưỡng." Anh kiên định lắc đầu: "Là tôi muốn giúp cô." Đứa nhỏ này còn dễ bị lừa hơn so với Kirihara Akaya, hoàn toàn thuộc về kiểu người bị người ta bán đi lại còn giúp người ta kiếm thêm tiền.

Lần này Hoa Nhiễm rốt cuộc cũng nở nụ cười, cô ngẩng đầu ngắm nhìn đôi mắt anh, sau đó đứng dậy nhào vào l*иg ngực của Ootori Choutarou và ôm lấy cổ anh: "Thiếp thân cảm thấy rất vui."

Bộ đồ trắng hoàn toàn giấu đi thân hình Hoa Nhiễm, làm nổi bật mái tóc đen nhánh của cô, và đôi mắt màu hồng nhạt cũng đã in sâu vào trong lòng của Ootori Choutarou. Ôm lấy Hoa Nhiễm đang ôm mình, anh cảm thấy chính bản thân mình như đang bay bổng.

Quả nhiên là u linh.

May mắn là anh có thể chạm vào cô, chỉ là tiếp theo cần làm cái gì thì anh cũng không biết rõ ràng lắm.

"Tiếp... kế tiếp phải làm như thế nào?" Thiếu niên ngồi quỳ trên tatami đỏ mặt và không biết phải làm gì.

"Ôm thiếp đến trên đệm đi."

Ootori Choutarou rất nghe lời mà ôm Hoa Nhiễm đứng lên xong đặt cô lên trên tấm đệm của mình, vào thời điểm anh định đứng dậy thì Hoa Nhiễm túm chặt lấy tay áo anh.

Quỳ ghé sát vào người Hoa Nhiễm, Ootori Choutarou nhìn môi đỏ của cô khẽ nói: "Đại nhân có thể hôn thiếp không?"

Thiếu nữ nhìn anh đầy mong chờ, bộ dáng hoàn toàn tin tưởng làm Ootori Choutarou thoáng cảm thấy hoảng hốt, tiếp theo mặt anh đỏ ửng lên, chậm rãi tới gần môi cô, thử vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.

Môi thiếu nữ mềm mại mang theo chút lạnh lẽo làm Ootori Choutarou không muốn thử nữa mà dán môi mình vào hôn lên.

Hai đôi môi bắt đầu mút lấy nhau trong căn phòng đang dần dần nóng lên, mà trong thời điểm hôn môi Hoa Nhiễm kéo tay Ootori Choutarou lại, mười ngón tay đan xen vào nhau giống như hai người yêu nhau mãnh liệt.

Thời gian hôn môi cũng không lâu lắm bởi Ootori Choutarou cảm thấy hít thở không thông nên liền thở hổn hển mà rời khỏi môi Hoa Nhiễm.

"Hoa Tử ..."Gương mặt anh đỏ bừng nhìn chăm chú vào đôi mắt Hoa Nhiễm.

"Đại nhân."

"Hoa Tử chỉ cần kêu tôi là Choutarou là được rồi." Anh vẫn luôn muốn nói câu này và cuối cùng Ootori Choutarou cũng đã có cơ hội để nói ra.

Và tất nhiên, Hoa Nhiễm rất vui khi được kêu tên của đối phương, nếu còn tiếp tục kêu "Đại nhân" thì chắc có lẽ cô sẽ nổi da gà toàn thân. Tuy rất vui vẻ nhưng Hoa Nhiễm vẫn giả bộ tỏ ra bối rối, bối rối một hồi lâu mới nhỏ giọng gọi: "Choutarou."

"Quần áo của thiếp, chàng có thể giúp cởi ra không?"

"Nhưng ... có thể." Nếu đã đáp ứng rồi, cho dù vô cùng, vô cùng thẹn thùng và xấu hổ thì Ootori Choutarou vẫn cố gắng rặn ra câu trả lời đồng ý từ sâu trong cổ họng.

Đôi tay anh run rẩy chạm vào bộ kimono trắng trên người Hoa Nhiễm. Đầu tiên là vô cùng chậm chạp mà cởi bỏ dây lưng, khi anh mở vạt áo ra một chút thì làn da trắng nõn hiện ra trước mắt Ootori Choutarou.

"Xin lỗi, thân thể thiếp có chút xấu xí." Khi tầm mắt Ootori Choutarou chạm tới vết sẹo trên ngực cô, Hoa Nhiễm quay đầu đi và trong thanh âm của cô mang theo sự thống khổ.

Đau lòng đan xen cùng ngượng ngùng, Ootori Choutarou đặt tay lên vết sẹo rồi cẩn thận vuốt ve nó: "Là kẻ kia gây ra sao?"

"Vâng."

Cái vết sẹo này thật sự tồn tại, chẳng qua trước đây cô luôn dùng phép thuật che dấu đi, không để cho ai khác có thể nhìn thấy. Tuy rằng đây là minh chứng cho sự thống khổ mà cô đã từng phải chịu nhưng nguyên nhân thật sự khiến Hoa Nhiễm che khuất nó đi không phải là vì không muốn người khác biết mình có vết thương mà là phụ nữ thì luôn yêu thích cái đẹp mà thôi. Hôm nay để lộ ra chẳng qua là để cô diễn lại chuyện xưa.

"Xin lỗi."

"Vì cái gì mà phải xin lỗi thiếp?"

"Tôi đã không thể bảo vệ được cô."

Ootori Choutarou chân thành xin lỗi cùng đau lòng nhưng lại làm Hoa Nhiễm khẽ cười: "Choutarou lúc ấy không quen biết thiếp."

Nói không chừng nếu anh biết sự tình lúc đó thì cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống với người đã tạo nên vết thương này.

Nhắm ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai lại, và khi mở mắt ra một lần nữa thì trong đôi mắt cô không có gì ngoài sự ôn nhu như nước.

Ôn nhu nhìn chăm chú vào Ootori Choutarou, Hoa Nhiễm chủ động cởi toàn bộ kimono của mình ra và phơi bày thân thể trần trụi trước mắt anh: "Hãy yêu thương thiếp thật tốt, được không?"

————————

Hoa Nhiễm: Kỳ thật tôi tốt nghiệp ở học viện đóng kịch của Yêu quái. Và Abe no Seimei, tôi muốn hủy hoại thanh danh của anh mọi lúc, mọi nơi.