Chương 20: Hoàn toàn bị nhìn thấu

Edit: Gar

Beta: Su

Seiichi Yukimura kỳ thật vẫn chưa ngủ. Ký ức đột ngột ùa về tuy đã nhẹ nhàng không ít nhờ có Hoa Nhiễm, nhưng năng lực của anh và người phụ nữ kia hoàn toàn không cùng một cấp bậc khiến anh lăn qua lộn lại mãi không thể chìm vào giấc mộng.

Cảm giác bất lực làm anh có chút bực bội, nhưng đồng thời anh lại vô cùng cảm kích đối với hành động của Keigo Atobe.

"Seiichi Yukimura ~~ tôi thật sự chết rất thảm a ~~~"

Seiichi Yukimura tuy nhắm mắt nhưng vẫn hoàn toàn tỉnh táo đột nhiên cảm giác được trong chăn có thêm một người, cùng với âm thanh lạnh lẽo ai oán vang lên. Nói thật, phản ứng đầu tiên của anh xác thật là có chút kinh hoàng, nhưng chỉ sau vài giây anh liền biết người trong chăn rốt cuộc là ai.

Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi ở trong lòng, vạch chăn lên thì liền thấy Hoa Nhiễm với gương mặt toàn vết máu, làn da tái nhợt, cộng thêm mặc kimono màu trắng đang tựa vào trên người anh và nhìn chằm chằm vào anh.

"Bác sĩ Hoa Nhiễm."

Cô năm nay mới 3 tuổi sao?

Seiichi Yukimura nở tươi cười dịu dàng như thường ngày, giống như là đang bao dung một đứa trẻ tinh nghịch không hiểu chuyện, anh đặt tay lên trên đỉnh đầu cô: "Muộn như vậy rồi còn tìm tôi là có chuyện gì sao?"

Không vui, rất rất không vui. Không dọa được Seiichi Yukimura lại còn bị anh coi như một đứa trẻ, Hoa Nhiễm cảm thấy bản thân hiện tại thật sự rất rất không vui.

Cô âm trầm bò lên trên người Seiichi Yukimura xong dùng một bàn tay ấn xuống trái tim anh, một tay khác lại túm lấy cổ áo ngủ của anh rồi cắn răng uy hϊếp nói: "Seiichi Yukimura, yêu quái lúc đói bụng hay không vui đều sẽ ăn thịt người."

Hiểu rõ thiếu nữ đang giả vờ dọa nạt mình, Seiichi Yukimura đột nhiên biến đổi sắc mặt biểu hiện ra vẻ đau đớn thống khổ.

"Đau quá...."

"Ai ai, nơi nào bị đau? Có phải bị tôi chạm vào miệng vết thương rồi không?" Bởi vì vẻ mặt thống khổ của thiếu niên quá mức chân thật nên Hoa Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, cô lập tức đứng dậy xốc áo ngủ của anh lên để kiểm tra.

Do ốm đau nên làn da của thiếu niên trắng nhợt nhạt, nhưng chỗ nào nên có cơ bắp thì cũng đều không thiếu chút nào, Hoa Nhiễm chỉ cần nhìn kỹ liền sẽ biết anh đang giả vờ đau đớn.

"Seii__Chi____Yuki____mura_________"

Vui sướиɠ vì trò đùa của mình đã thành công, Seiichi Yukimura nhịn cười giữ lấy Hoa Nhiễm.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ hy vọng có thể làm bác sĩ vui vẻ một chút."

Rất tức giận, nhưng phải giữ bình tĩnh, quả nhiên là kẻ giống Abe no Seimei đều không phải là người tốt. Ngồi ở trên người Seiichi Yukimura, Hoa Nhiễm cắn môi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên trực tiếp ăn anh hay không.

"Bác sĩ? Bác sĩ Hoa Nhiễm?" Cảm thấy người trước mắt này đang suy nghĩ về một vấn đề rất nguy hiểm, Seiichi Yukimura nhanh trí duỗi tay lên trên tủ đầu giường lấy một túi đồ ăn vặt ra: "Tôi dùng cái này để nhận lỗi có được không?"

Hoa Nhiễm nhìn túi đồ ăn vặt nhỏ trong tay Seiichi Yukimura rồi dứt khoát lắc lắc đầu: "Tôi muốn tất cả đồ ăn vặt trong ngăn tủ của anh."

"Thành giao."

"Đừng tưởng rằng như vậy là tôi có thể bỏ qua cho anh." Đoạt lấy đồ ăn vặt trong tay Seiichi Yukimura, Hoa Nhiễm xoay người ngồi xuống chiếc ghế thường ngày của cô.

Rõ ràng là chính cô muốn làm anh sợ trước.

Nhìn Hoa Nhiễm nhấm nháp đồ ăn vặt không khác gì một con sóc, Seiichi Yukimura càng thêm tò mò không biết thiếu nữ tự xưng là yêu quái này rốt cuộc trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào.

Một túi đồ ăn vặt rất nhanh đã hết, Hoa Nhiễm tuy ăn xong nhưng vẫn cảm thấy không vui bèn gọi điện thoại cho Keigo Atobe ngay trước mặt Seiichi Yukimura.

"Cá mặn được bao dưỡng đang gọi tới —— Cá mặn được bao dưỡng đang gọi tới ——"

Keigo Atobe đang ngủ ngon lành ở trên giường đột ngột bị tiếng chuông di động đánh thức, tất cả tức giận sau khi nhìn thấy gương mặt tương cười của Hoa Nhiễm trên điện thoại đều tan hơn phân nửa, chỉ còn lại vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ cùng với đau đầu.

"Hoa Nhiễm, có chuyện gì khẩn cấp mà lại gọi điện thoại vào giờ này vậy?"

"Atobe, tôi nhớ anh ——"

Được rồi, hiện tại cả bất đắt dĩ và đau đầu đều tan biến hết. Giả vờ ho khan vài tiếng, Keigo Atobe ngồi dậy cười cười chạm vào nốt ruồi lệ ngay khóe mắt, sau đó lên giọng nói: "Không nỡ rời khỏi bổn đại gia như vậy sao?"

"Ừm, Atobe, anh trước nay đều sẽ không bắt nạt tôi." Lúc nói ra lời này, Hoa Nhiễm vẫn luôn nhìn chằm chằm Seiichi Yukimura.

"Ai bắt nạt cô?"

Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng Keigo Atobe biết cô không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.

"Seiichi Yukimura!"

Đối với chuyện này, Seiichi Yukimura chỉ có thể mỉm cười nhún nhún vai tỏ vẻ mình vô tội.

"Muốn tôi giúp cô dạy dỗ cậu ta sao?" Keigo Atobe đại khái đã xâu chuỗi ra được sự thật dựa lưng vào đầu giường rồi mở đèn bàn ra.

"Không cần, Atobe, anh tìm cho tôi mấy cái video giải phẫu là được rồi. Mai là ngày anh ta phẫu thuật, tôi mà không làm cho anh ta khóc ở trên bàn phẫu thuật thì tôi liền cùng họ với anh."

Kế hoạch ban đầu của Hoa Nhiễm là lúc làm phẫu thuật sẽ gây ảo giác để lừa y tá, sau đó dùng năng lực trực tiếp chữa khỏi cho anh. Nhưng vừa rồi cô đã thay đổi kế hoạch, cô muốn động dao lung tung làm anh cảm nhận được đau đớn trước rồi mới chữa khỏi cho anh.

"Nhớ kiềm chế chút, đừng chơi hỏng." Keigo Atobe chỉ có thể nhắc nhở như vậy, dù sao thì anh cũng tin tưởng cuối cùng Hoa Nhiễm vẫn sẽ chữa khỏi cho Seiichi Yukimura.

Cái gì mà kiềm chế chút, đừng chơi hỏng?

Hoàn toàn nghe được những lời của Keigo Atobe qua microphone, ánh mắt Seiichi Yukimura trở nên khó có thể nắm bắt. Anh vốn đang rất cảm kích Keigo Atobe, nhưng hiện tại... Chờ thân thể khôi phục lại nhất định phải tìm cơ hội "Tốt" để đánh một trận thi dấu tennis với cậu ta.

"Yên tâm, sẽ không chơi hỏng. Chờ việc bên này xong xuôi, tôi liền trở về tìm anh."

"Okay, đến lúc đó lại nói về chuyện của Kirihara Akaya cho tôi nghe chút đi."

"Atobe, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!" Hoa Nhiễm lập tức cúp điện thoại.

Vì sao cô lại chột dạ a, chột dạ là không đúng. Thế giới của yêu quái không tồn tại hai chữ "trung thành", cô chỉ sống đúng với du͙© vọиɠ của bản thân mà thôi. Hoa Nhiễm đi qua đi lại hai vòng ở trong phòng xong mới thành công loại bỏ cảm giác chột dạ ở trong lòng, sau đó vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy Seiichi Yukimura đang rất hứng thú nhìn cô.

"Akaya làm sao vậy?"

"Không có gì." Đặt mông ngồi trở lại trên ghế, Hoa Nhiễm nhìn anh và lạnh nhạt nhắc nhở: "Anh vẫn nên lo cho cuộc giải phẫu của bản thân trước đi."

"Tôi tin tưởng cô sẽ chữa khỏi cho tôi."

Vẫn là cái kiểu tươi cười ôn hòa kia, chẳng qua, lúc này bên trong có thêm sự chắc chắn cùng tín nhiệm.

"Đừng tin tưởng yêu quái." Hoa Nhiễm nhỏ giọng lẩm bẩm rồi dời tầm mắt không đối diện với anh.

Đáp lại có chút lạnh nhạt, nhưng Seiichi Yukimura nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang đắm chìm trong ký ức lại có thể cảm nhận được cô đang ngăn cách bản thân với mọi người bên ngoài, cực kỳ tịch mịch. Đó là một loại phòng bị khóa bản thân lại sau khi bị tổn thương sâu sắc, dựng nên bức tường vây ngăn cản người khác tới gần bằng vẻ ngoài hung ác.

Tường vây quá mức dày nặng, nếu không phải anh và tên Abe no Seimei cô nhắc đến kia quá mức giống nhau thì chỉ sợ cô cũng sẽ không triển lộ ở trước mặt anh.

"Bác sĩ." Seiichi Yukimura nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Bản chất giữa yêu quái và con người có gì khác nhau đâu?"

"Anh sẽ không hiểu được."

Hoa Nhiễm trước sau đều không ngẩng đầu nhìn Seiichi Yukimura.

"Yêu quái sẽ ăn thịt người, chúng tôi sinh tồn dựa trên nỗi sợ của loài người, vì vậy cần phải làm cho con người sợ hãi. Chỉ cần anh gặp qua một lần, chỉ cần anh gặp qua một lần liền sẽ sợ hãi. Nếu không phải bị một số quy tắc trói buộc thì có lẽ anh đã sớm bị tôi ăn."

Nghe được giọng điệu không vui không buồn của cô khi nói những lời này khiến cho Seiichi Yukimura im lặng một hồi lâu.

"Tôi biết rồi." Trầm mặc một hồi, anh nghiêm túc nhìn Hoa Nhiễm và nói: "Nếu có một ngày nào đó cô muốn ăn tôi, mong cô nhất định phải nói trước cho tôi biết để tôi chuẩn bị một chút."

"Anh có biết tại sao tôi lại chán ghét Abe no Seimei không?"

Đối với sự nghiêm túc cùng ôn nhu của Seiichi Yukimura, Hoa Nhiễm không trực tiếp đáp lại mà là đứng lên nhìn xuống anh đang trên giường bệnh, trong thanh âm mang theo sự lạnh lẽo. Cô đã nhắc qua cái tên này không chỉ một lần ở trước mặt anh, cho nên cô biết anh hiểu ý của mình.

"Nụ cười của tên kia thoạt nhìn ôn nhu giống anh, mà lời nói cũng rất dịu dàng, rồi sau đó anh ta lại có ý đồ muốn nhốt tôi trong l*иg sắt và gϊếŧ tôi. Anh có biết kết quả cuối cùng của anh ta là gì không?"

"Đã bị tôi ăn sạch, đến cả xương cốt cũng không chừa."

Không khí đột nhiên lạnh đến thấu xương, nhưng trên mặt Seiichi Yukimura vẫn duy trì vẻ nghiêm túc cùng ôn nhu như cũ, đồng thời còn mang theo sự sắc bén vốn có thuộc "đứa con của thần" mà nói: "Bác sĩ, tôi là Seiichi Yukimura chứ không phải Abe no Seimei."

Còn có một câu anh chưa nói ra. Nếu thật sự toàn là chán ghét và căm hận, vậy tại sao lại muốn tìm kiếm bóng dáng tên kia trên người người khác?

Khí lạnh dần dần tan đi, Hoa Nhiễm sửng sốt vài giây xong sau đó nở nụ cười.

"Có gì khác biệt sao?"

Cô dường như đang tự nói chuyện với chính mình, đồng thời lại lần nữa ngồi xuống ghế, sau đó lấy từ trong ngăn tủ của Seiichi Yukimura một túi đồ ăn vặt khác ra rồi tiếp tục nhai răng rắc răng rắc, như thể vừa rồi chẳng hề có chuyện gì.

"Tôi có hơi chút thích anh." Sau khi gặm đồ ăn vặt được một lát, Hoa Nhiễm lại ngẩng đầu bổ sung một câu: "Vì đồ ăn vặt ở đây rất ngon."

"Cảm ơn."

Chỉ cần phát hiện ra bức tường vây kia, Hoa Nhiễm liền có vẻ rất dễ hiểu. Seiichi Yukimura thấy thiếu nữ dường như đã hết giận mà gặm đồ ăn vặt, gạt bỏ ý nghĩ muốn lợi dụng cô để đặt được mục đích từ trong đầu ra ngoài.

Cô gái trong tình huống không ổn như vậy lại vẫn giúp anh xua tan đi nỗi tuyệt vọng cùng áp lực, nếu anh thật sự lợi dụng cô thì chắc chắn sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Còn nữa, bộ dáng cô khi ăn gì đó thật sự rất đáng yêu.

——————

Chủ thượng: Bác sĩ Hoa Nhiễm thật là ngốc ngếch và dễ hiểu.

Hoa Nhiễm (xốc bàn lên): Seiichi Yukimura, anhnói ai ngốc hả! Cẩn thận tôi ăn anh đó!