Chương 28: Fuji Shusuke khác thường

Edit: Gar

"Thật sự muốn sao?"

Hoa Nhiễm mỉm cười vén mái tóc dài màu vàng của mình ra sau tai, chậm rãi bước đến bên Echizen Nanjiroh —— cũng chính là giường bệnh của cha Echizen Ryoma , khom lưng gần sát gương mặt hắn .

Không nghĩ thiếu nữ thật sự tiến lại đây, Echizen Nanjiroh đè nén kinh ngạc ở đáy lòng, không đứng đắn mà cười trả lời: "Đó là đương nhiên a, tên nhóc kia làm sao thành thục được như ta."

Môi thiếu nữ càng dựa càng gần, Echizen Nanjiroh định giả vờ ho khan một chút hoặc giả vờ đau mà né tránh, Hoa Nhiễm liền trước một bước lùi lại.

"Xin lỗi xin lỗi." Cô thoạt nhìn giống như là thật sự thực xin lỗi, giải thích nói, "Ta chỉ thích những nam nhân đẹp trai thôi."

Thiệt là đau lòng a!

Echizen Nanjiroh liền che lại trái tim rồi đau đớn nói: "Ta rõ ràng soái khí như vậy, thẩm mỹ của người có phải có vấn đề hay không?"

Ôm cánh tay nhìn xuống, Hoa Nhiễm lạnh nhạt mà ngồi vào ghế bên giường bệnh tiếp tục đả kích hắn: "Còn có, ta không thích nam nhân đã có người trong lòng với đàn ông có vợ."

Dục vọng sinh ra từ loại nam nhân chứa quá nhiều tạp chất, cô không thích ăn.

"Chú à, ta chỉ đùa một chút thôi——"

Echizen Nanjiroh giả ngu giả ngơ cười ngây ngô một hồi, lúc này mới cẩn thận nghiên cứu, nghiêm túc quan sát Hoa Nhiễm: "Ta tên là Echizen Nanjiroh, là cha của đứa trẻ ngốc kia, vậy cô gái xinh đẹp, cô là ai?"

"Hoa Nhiễm, vừa lúc đi ngang qua nhà của mọi người, chỉ là người qua đường."

Hơn nửa đêm lại đi ngang qua nhà của bọn họ, nơi có chút hẻo lánh. Echizen Nanjiroh còn nhớ rõ nhà mình đang cháy, cửa lại bị lửa lớn ngăn trở, hắn cùng Renzi bởi vì khói bụi và thiếu oxy mà hôn mê ở trong phòng. Hắn và Renzi được cứu ra như thế nào tạm thời không nói, nhưng một người qua đường sẽ giúp Ryoma chăm sóc người nhà bị thương, lại còn hôn tên nhóc ngốc nghếch kia sao?

"Chẳng lẽ là cô đối với tên nhóc ngốc nghếch kia nhất kiến chung tình?"

Biết Echizen Nanjiroh nói bậy bạ, lý do như vậy dù là ai thì đều cũng sẽ không tin được. Nhưng Hoa Nhiễm vẫn là phối hợp gật đầu cười trả lời: "Đúng vậy, Echizen tiên sinh đoán không sai."

"Kêu ta chú là được, nếu đã thích Ryoma thì còn gọi xa lạ như vậy làm gì."

Hoa Nhiễm nhìn hắn cười cười không có nói tiếp, cô đứng dậy đi ra bên ngoài kêu y tá. Cả nhà Echizen bị thương không nghiêm trọng, bởi vì Hoa Nhiễm đuổi tới kịp thời cho nên đều chỉ là bị bỏng nhẹ cộng thêm hôn mê, Echizen Nanjiroh vừa thanh tỉnh thì những người khác cũng bắt đầu tỉnh lại.

"Người nhà a ——"

Ngày xưa cô cũng có những thứ như vậy. Ngồi ở hành lang bệnh viện, Hoa Nhiễm ánh mắt xa xăm nhìn chăm chú vào các bệnh nhân lẫn ý tá đang đi qua lại.

"Meo ~"

Cảm giác trong lòng bàn tay có đám lông xù xù làm cô hồi phục tinh thần lại, cúi đầu, con mèo Himalayas với bộ lông nâu trắng của Echizen Ryoma đang cọ tay cô làm nũng.

"Karupin phải không?" Không chê con mèo không sạch sẽ, Hoa Nhiễm ôm nó vào trong lòng ngực của mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

"Có chút nhớ cái đuôi lông xù xù màu xanh rồi, cũng không biết khi nào mới có thể trở về."

Ran là thức thần* của Yakumo Yukari, là một con cửu vĩ hồ có chín cái đuôi lông xù xù thật lớn, đem thân thể chôn ở bên trong đó thật sự là đặc biệt đặc biệt thoải mái. Một trong những điều cô thích nhất khi ở Fantasy Town chính là đi ôm những cái đuôi của Ran đi ngủ.

*thức thần: là những con vật có khế ước với người sử dụng chúng

"Fuji Fuji, cậu xem có phải cô gái kia đang ôm con mèo nhỏ của nhà Ryoma?"

"Ai?"

Bị Kikumaru Eiji lôi kéo Fuji Shusuke nhìn thấy Hoa Nhiễm, hắn liền cảm thấy kinh ngạc. Hắn còn nhớ rõ thiếu nữ này, hơn một tháng trước, hắn đi tìm Kikumaru thương lượng đánh đôi, ngày đó ở một ngã tư đường hắn gặp qua cô.

Thiếu nữ tóc vàng ở cửa sổ xe nhìn hắn vẫy tay chúc hắn cuối tuần vui vẻ.

Hình ảnh thiếu nữ hoạt bát trong sáng kia làm người ta nhịn không được muốn dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc đó, đáng tiếc chính là ngày đó hắn không có mang theo máy ảnh, mà thiếu nữ cũng nhanh chóng theo đèn xanh sáng lên mà biến mất ở trong tầm mắt của hắn.

Từ lúc bọn họ bước vào bệnh viện Hoa Nhiễm liền biết, lúc thiếu niên bước tới, Hoa Nhiễm ngẩng đầu lộ ra một biểu tình nghi hoặc: "Xin hỏi có gì cần tôi trợ giúp sao?"

Phát hiện Hoa Nhiễm chú ý tới mình, Kikumaru Eiji lập tức nhảy đến cô trước mặt. Đuôi tóc màu đỏ sậm theo bước nhảy của thiếu niên nhếch lên nhếch xuống, hắn chỉ vào con mèo trong lòng ngực Hoa Nhiễm rồi hỏi: "Cô biết Echizen Ryoma sao? Chúng ta là đồng đội trong câu lạc bộ tennis với hắn, sáng hôm nay khi nhìn thấy tin tức nhà tên nhóc này bị cháy, điện thoại lại không liên hệ được, cho nên chúng tôi liền phân chia nhau đi tới các bệnh viện xung quanh tìm hắn."

"Echizen cùng người nhà của hắn đều ở gian phòng bệnh phía sau."

Thiếu niên vừa nghe được cô lời nói liền định đi vào phòng bệnh, Hoa Nhiễm lập tức đứng dậy kéo lại hắn.

"Người nhà Echizen mới vừa tỉnh lại không lâu, bọn họ đang chờ bác sĩ kiểm tra, cả một đêm hôm qua Echizen đều không có ngủ cho nên tôi bắt hắn đi nghỉ rồi."

Hoa Nhiễm giải thích làm mọi lo lắng của Kikumaru Eiji cùng Fuji Shusuke đều giảm bớt, biết cả nhà Echizen đều không có việc gì, hiện tại bọn họ cũng không thích hợp đi quấy rầy, sau đó bọn họ liền cùng nhau ngồi ở ghế bên cạnh.

"Echizen không có việc gì thì tốt." Gửi tin nhắn cho những người khác báo tin, Fuji Shusuke vẫn luôn híp mắt mỉm cười quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm đang bên cạnh hắn, "Xin chào, tôi là Fuji Shusuke."

"Hoa Nhiễm."

"Đây là Kikumaru Eiji meo ~" Kikumaru Eiji thả lỏng theo hướng tay của Fuji Shusuke mà vươn tay về phía Hoa Nhiễm.

Hoa Nhiễm vốn định bắt tay, nhưng xem lại thấy tay cô bởi vì sờ Karupin nên không được sạch sẽ, cô chỉ có thể xin lỗi mà nói: "Xin lỗi, tay của tôi không được sạch."

"Không sao!"

Kikumaru Eiji không chút nào để ý duỗi tay ra phía trước kéo tay Hoa Nhiễm lại, lúc sau ánh mắt hắn lại lóe chút tò mò hỏi: "Cô là bạn của tên nhóc đó sao? Chẳng lẽ là bạn gái gì đó?! Cư nhiên dám qua mặt tiền bối tìm bạn gái!"

Nhìn Karupin đáng yêu trong lòng ngực có chút biểu tình giận dỗi giống với thiếu niên, Hoa Nhiễm xua tay giải thích nói: "Tôi với Echizen cũng mới quen nhau hôm qua ."

"Như vậy a —— kia..."

"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Kikumaru Eiji chưa kịp hỏi đã bị bác sĩ cắt ngang.

Đem Karupin trong lòng ngực đặt ở trên ghế, Hoa Nhiễm đứng lên gật đầu hỏi: "Tôi là bạn với người nhà bệnh nhân, có vấn đề gì sao?"

"Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, chỉ là kế tiếp còn có chút việc cần chú ý cùng một số thuốc dùng tôi muốn dặn dò, cô theo tôi một chút."

Nhìn Hoa Nhiễm rời đi theo bác sĩ, Fuji Shusuke đứng dậy nhìn Kikumaru Eiji nói: "Eiji ngươi đi vào thăm người nhà Echizen một chút, tôi cùng Hoa Nhiễm đi theo bác sĩ." Nói xong hắn liền đuổi theo Hoa Nhiễm.

"Fuji-sama?"

"Tôi cũng là bạn của Echizen."

Cùng nhau đi theo bác sĩ, nghe xong hắn dặn dò những việc cần chú ý xong, trên đường quay trở về phòng bệnh, Fuji Shusuke vừ như nói chuyện phiếm hỏi: "Cô biết nhà Echizen đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thanh âm thiếu niên ôn hòa không có chút gây áp lực với người nghe, nhưng nghe vấn đề này, đáy lòng Hoa Nhiễm lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.

"Tôi cũng không rõ lắm, lúc tôi chạy đến ngọn lửa đã rất lớn rồi."

"Chạy tới?"

"Tôi chỉ là đi ngang qua nơi đó, nhìn thấy lửa nổi lên mới chạy qua đó cứu hoả."

"Cảm ơn cô đã ra tay cứu người nhà Echizen."

"Không cần cảm tạ, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

"Từ đám cháy to như vậy cứu người nhất định rất nguy hiểm. Nếu bị thương nhất định phải xử lý miệng vết thương trước, hiện tại có chúng tôi chăm sóc Echizen cùng người nhà rồi, Hoa Nhiễm có muốn đi nghỉ ngơi một tí hay không?"

Hoa Nhiễm cúi đầu, khóe miệng gợi lên ý cười không rõ ý nghĩa, tiếp theo cô ngẩng đầu trả lời: "Kia Echizen nhờ vào mọi người."

"Có thể lưu lại phương thức liên hệ không?" Fuji Shusuke vẫn luôn híp mắt, đột nhiên mở to mắt cùng Hoa Nhiễm bốn mắt nhìn nhau, "Khi nào Echizen tỉnh lại tôi sẽ nhắn cho cô."

Có chút hoài nghi trong đôi mắt màu xanh băng đó, bất quá cũng chỉ có trong nháy mắt, Hoa Nhiễm lập tức chỉ thấy sự ôn nhu quan tâm.

"Đương nhiên có thể."

Chờ bóng dáng Fuji Shusuke biến mất ở trong tầm mắt Hoa Nhiễm, cô mới dựa vào trên vách tường vuốt cằm suy tư. Thiếu niên này giống như là biết chút gì đó, ký ức luân hồi rõ ràng cũng không có bị mở ra.

"Bỏ đi, sớm hay muộn sẽ biết nguyên nhân, tiếp theo vẫn nên là đi tìm Kunimitsu đi."