Chương 32: Ở nhờ nhà Fuji

Edit: Gar

Hoa Nhiễm cuối cùng vẫn là theo Fuji Shusuke về nhà hắn, tuy rằng cô có hơi chút bài xích chuyện ở nhờ gia đình của con người.

"Nếu không muốn vào thì không cần miễn cưỡng." Fuji Shusuke đứng ở cửa nhà hắn cúi đầu nhìn Hoa Nhiễm chăm chú, hắn nhìn ra được Hoa Nhiễm không biết vì cái gì mà biểu hiện có chút kháng cự.

"Không có việc gì, tôi chỉ là..."

Hoa Nhiễm muốn nói lại thôi chỉ lắc lắc đầu.

Cô chỉ là có chút sợ hãi khi tới gần cái thế giới ấm áp thuộc về người nhà.

Mấy vạn năm đi qua một chút tiến bộ cũng đều không có a. Cô bất đắc dĩ mà ngẩng đầu cười nói: "Chỉ là đột ngột tới thăm người nhà của anh lại còn không mang lễ vật, có hơi chút chút thất lễ."

"Không có gì đâu, bọn họ sẽ không để ý đến chuyện này."

Fuji Shusuke ôn nhu xoa đầu Hoa Nhiễm rồi ấn lên chuông cửa.

Như lời của Fuji Shusuke, người nhà của hắn xác thật không thèm để ý cái này, thậm chí họ còn vô cùng hoan nghênh chuyện hắn đột nhiên mang theo một cô gái nhỏ xinh đẹp tới ở nhờ nhà bọn họ.

Mẹ của hắn - Fujiko -nhiệt tình bưng nước trà cùng điểm tâm lên: "Hoa Nhiễm đúng không? Đây là lần đầu tiên Shusuke nhà ta mang theo một cô gái về nhà."

"Ân ân." Chị gái của hắn ngồi ở bên cạnh cô mang theo sự đồng tình và ôn nhu cùng nhất trí với mẹ của Fuji Shusuke mà tươi cười, "Phòng cho khách ở trong nhà đã lâu không có người ở, nếu em không thấy thoải mái, buổi tối em ngủ cùng với chị cũng được?"

"Phòng cho khách là được rồi a, vô cùng cảm mọi người chịu cho cháu ở lại."

Hoa Nhiễm cầm tách trà nóng trong tay, cách làn hơi nóng mờ mịt, sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút hoảng hốt, hình như là đang hoài niệm chuyện gì đó.

"Yutai."

Thanh âm Fuji Syusuke vang lên làm Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang. Thiếu niên với cái đầu đinh bộc lộ chút bối rối, bất quá nhìn thấy cô trên sô pha thì gương mặt đỏ lên lập tức liền quay đầu chạy về lầu hai.

"Mẹ ơi, trong nhà có khách đến sao không nói với con một tiếng!"

Âm thanh của thiếu niên có chút hờn dỗi làm Fujiko - mẹ của Fuji Shusuke cười cười xin lỗi Hoa Nhiễm: "Xin lỗi, đây là đứa út nhà ta. Tên nhóc đó hay thẹn thùng, trong nhà có khách tới lại ăn mặc như vậy xuống lầu."

Cô nhớ rõ Fuji Yutai vừa rồi chỉ mặc một cái quần đùi.

"Không sao không sao, chỉ là một cậu bé——"

Không khí trong nhà này đầm ấm đến mức làm người ta hâm mộ. Hoa Nhiễm có thể cảm nhận được sự đối đãi ôn nhu cùng nhiệt tình này đều xuất phát từ sự chân thành, bởi vì gia đình luôn tin tưởng và kính trọng nhau, cho nên mới nhiệt tình đối đãi với bạn bè mà Fuji Shusuke đột nhiên mang về.

Kế tiếp Hoa Nhiễm liền bắt đầu cùng bọn họ nói chuyện phiếm, từ những chuyện nhỏ nhặt mình làm vào mỗi buổi sáng sớm, mãi cho đến giờ nghỉ ngơi, cô ở trong khách phòng chờ tất cả mọi người về phòng rồi mới đến phòng của Fuji Shusuke, không nói hai lời liền chui vào trong ổ chăn của hắn

"Shusuke."

Cô ôm eo Fuji Shusuke đem đầu vùi ở ngực hắn.

"Làm sao vậy?" Giọng nói của Fuji Shusuke vẫn là trước sau như một vô cùng ôn nhu.

"Tôi muốn làm cùng anh."

Câu trả lời thẳng thắng này làm Fuji Shusuke mỉm cười một hồi lâu, không biết nên nói tiếp như thế nào, rõ ràng mấy giờ trước mới làm kịch liệt như vậy. Hơn nữa hắn nhìn ra được cảm xúc của Hoa Nhiễm có chút suy sụp, chỉ sợ là cô muốn thông qua việc làʍ t̠ìиɦ để vực dậy tinh thần.

"Làʍ t̠ìиɦ cũng không giải quyết được vấn đề." Hắn nhẹ vỗ về mái tóc dài của Hoa Nhiễm, mong muốn cô dùng phương pháp chính xác để điều chỉnh tâm trạng của bản thân.

"Có thể." Hoa Nhiễm lấy tay với vào trong áo ngủ của hắn, cố chấp mà lặp lại nói: "Có thể, tôi từ trước tới nay tôi đều làm như vậy. Làʍ t̠ìиɦ hoặc là bị tôi ăn luôn, anh tự lựa chọn đi."

"Thật là ——"

Fuji Shusuke xoay người một cái, đem Hoa Nhiễm đè ở dưới thân, dưới ánh trăng lung linh, hắn cảm thấy thiếu nữ này còn đẹp hơn ánh trăng vài phần, hắn liền duỗi tay vỗ về gương mặt cô.

"Ít nhất có thể nói cho tôi nguyên nhân được không?"

Nguyên nhân?

"Tôi chán ghét không khí trong gia đình anh."

Cái biểu tình này thật giống với hắn mỗi khi hắn nói chán ghét em trai mình. Fuji Shusuke véo nhẹ lên má Hoa Nhiễm: "Vì cái gì?"

"Tôi chính là chán ghét, không có lý do gì cả." Đang trong lúc nhớ về những ký ức, móng tay Hoa Nhiễm bất giác đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay cô, cô xoay đầu nhìn chăm chú vào cửa sổ bên cạnh thoạt nhìn tựa như một đứa trẻ.

"Là là là."

Rõ ràng lúc mẹ cùng cô ấy nói chuyện vẫn luôn cười ôn nhu mà, biểu cảm tươi cười kia không giống như là do chán ghét mà cười.

Fuji Shusuke theo ý tứ trong lời nói Hoa Nhiễm, cố ý xấu xa mà đề nghị: "Không thích nói, vậy ngày mai tôi mang cô đi tìm cái khách sạn ở tạm được không?"

"Không cần!"

"Hả?"

Hoa Nhiễm liền tức giận vì Fuji Shusuke cố ý trêu chọc cô, cô quay đầu lại nhìn hắn sau đó đúng lý hợp tình mà nói: "Tôi không có tiền. Với lại chờ tôi thêm hai ngày nữa, giải quyết xong chuyện của em trai anh tôi liền lập tức rời đi, một ngày cũng không ở thêm." Thẻ ngân hàng Keigo Atobe cho cô, do ngày hôm qua lúc rời đi đã bị cô để quên ở biệt thự.

"Phốc ——" Fuji Syusuke không nhịn được cười lớn, "Cô giúp người khác thực hiện nguyện vọng đều không thu chút phí sao?"

"Cùng tôi làʍ t̠ìиɦ chính là phí giao dịch."

Hoa Nhiễm vừa nói rồi lại lần nữa ôm hôn Fuji Shusuke.

Môi lưỡi hết sức triền miên, nhanh chóng gợi lên du͙© vọиɠ của Fuji Shusuke, lúc này đây hắn chủ động cởi bỏ quần áo Hoa Nhiễm, sau đó dịu dàng vuốt ve mỗi một tấc da thịt của cô. Vυ" trắng nõn cùng làn da bóng loáng mềm mại làm người ta không đành lòng dời đi, nhưng càng làm cho người khác mê muội chính là cảm giác mất hồn sau khi dươиɠ ѵậŧ tiến vào thân thể của cô.

"Cô là ác ma sao?"

Tiểu huyệt của Hoa Nhiễm ôn nhu thừa nhận mà va chạm, sau đó cắn một cái lên môi Fuji Shusuke hung hăng mà hỏi ngược lại: "Sao không hỏi tôi là thiên sứ hay là thần tiên hả?"

"Thần tiên hay thiên sứ không phải đều là loại cấm dục sao?"

Hắn nói xong liền cười rồi gặm cắn miệng của Hoa Nhiễm một cái.

"Ngừng." Hoa Nhiễm khinh thường mà la lên một tiếng, ôm chặt cổ Fuji Shusuke làm hai người dính nhau chặt chẽ, "Hôm nào tôi nhất định phải đi tìm một hai tên thiên sứ cùng thần tiên làm cho bọn họ giống như anh, cứ như vậy mà thao ta."

"Cô đúng là không phải con gái."

"Cảm ơn đã khích lệ."

Thẳng đến khi Fuji Shusuke đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể Hoa Nhiễm, hắn cũng chưa quên được những gì thiếu nữ kia nói.

"Tôi là yêu quái." Ăn no Hoa Nhiễm thì thầm ở trong lòng ngực Fuji Shusuke, "Yêu quái độc ác ăn thịt người."

Nếu cô được xem là yêu quái độc ác, vậy thì cái thế giới yêu quái kia xem ra cũng thật quá mức ôn nhu. Fuji Shusuke ôm chặt Hoa Nhiễm trong lòng ngực, tuy rằng không rõ ràng lắm thế giới của cô rốt cuộc là thế nào, nhưng thoạt nhìn khẳng định thế giới của mình tốt đẹp hơn so với bọn họ.

"Nếu có thể lựa chọn, cô muốn trở thành con người hay vẫn là yêu quái?"

Tại thời điểm ý thức đã có chút mơ hồ, hắn tựa hồ nghe được Hoa Nhiễm dùng thanh âm thực nhẹ thực nhẹ nói: "Đương nhiên là...Con...Người"

"Buổi sáng an lành——"

Lúc hắn lại lần nữa mở to mắt, liền thấy Hoa Nhiễm mặc chỉnh tề, mỉm cười ghé vào mép giường nhìn hắn.

"Chào buổi sáng."

"Anh mau đi rửa mặt đi, tôi đi xuống giúp Fujiko làm cơm sáng."

"Đêm qua không phải còn nói ghét nhất là không khí nhà ta sao...." Fuji Shusuke nhìn cánh cửa bị đóng lại, nhún nhún vai bắt đầu mặc quần áo rửa mặt, sau đó dọn dẹp phòng. Tóm lại là thật tốt khi nhìn thấy cô vui vẻ.

"Chào buổi sáng a."

Dọn dẹp xong, hắn vừa xuống lầu vừa chào hỏi mọi người trong nhà, chẳng qua khi nhìn thấy Fuji Yutai chơi đùa vui vẻ cùng Hoa Nhiễm thì hắn vô cùng kinh ngạc phải một lúc sau mới tươi cười được một chút.

Vì cái gì đối với người anh trai như hắn đều rất ít khi cười nói, còn Yutai đối với cô lại cười đùa vui vẻ đến như vậy!

"Yutai chào buổi sáng a."

Hắn mỉm cười đi đến trước mặt Fuji Yutai, nhưng vừa thấy hắn xuất hiện Fuji Yutai lập tức thu hồi vẻ tươi cười, không tình nguyện mà nói một tiếng: "Chào buổi sáng anh trai."

"Các em vừa rồi đang nói chuyện gì?" Hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười tiếp tục hỏi.

"Không có gì, chính là một ít việc nhảm nhí không liên quan đến tennis." Hoa Nhiễm nói hướng Fuji Yutai chớp chớp mắt, "Đúng không Yutai?"

"Là là... Đúng vậy."

Rõ ràng là thẹn thùng, Fuji Yutai đỏ mặt quay đầu né tránh tầm mắt Hoa Nhiễm.

Cảm nhận được Fuji Shusuke kia đang cực kỳ hâm mộ lẫn vô cùng ghen tị, Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhướng mày nhìn hắn một cái rồi mỉm cười, từ túi quần áo lấy ra một cái bùa hộ mệnh: "Yutai, cái này tặng cho em."

Bùa hộ mệnh màu xanh biển xinh đẹp phía trên dùng chỉ vàng thêu bốn chữ "Ách trừ ngự thủ" *, bất kể là tay nghề hay màu sắc đều cho người ta một cảm giác thực tinh tế.

*Ách trừ ngự thủ: diệt trừ tai ương, bảo vệ chính mình.

"Vì... Vì sao lại tặng cho em một đồ vật xinh đẹp như vậy?"

Fuji Yutai không lập tức nhận lấy đồ vật, mà nhìn thoáng qua Fuji Shusuke trước. Hắn có thể cảm giác chị gái xinh đẹp trước mắt cùng anh trai mình có quan hệ không tệ, nói không chừng là bạn bè trai gái gì đó.

"Bởi vì Yutai thực đáng yêu a." Hoa Nhiễm cười tủm tỉm mà đem bùa hộ mệnh nhét vào trong tay Fuji Yutai, "Sao lại có thể vào lần đầu tiên tới làm khách mà không mang theo chút quà nào ?"

"Yutai, em mau nhận lấy đi."

Chị gái Fuji Yumiko thấy vậy liền tới trước mặt Fuji Yutai rồi ôn nhu nhìn thoáng qua Hoa Nhiễm: "Cám ơn Hoa Nhiễm, món quà này làm mọi người thực an tâm."

Fuji Shusuke vẫn im lặng mà quan sát đến bùa hộ mệnh trong tay Fuji Yutai. Cái bùa hộ mệnh kia cùng cái lúc trước Keigo Atobe tới trường học đưa cho bọn họ hoàn toàn giống nhau, quả nhiên người kia sớm đã cùng Hoa Nhiễm thực hiện nguyện vọng.

Có cơ hội nhất định phải cảm ơn hắn, Keigo Atobe vẫn luôn cố gắng cứu vớt bọn họ.