Chương 41: Quá sức

Edit: Gar

Thật sự không nghĩ tới thiếu nữ tên Ryuzaki Sakuno cũng giống như những thiếu niên kia đều bị người phụ nữ đó thay đổi số phận, thậm chí là so với các thiếu kia thì càng độc ác hơn.

Trong suốt phần còn lại của cuộc đời cô ấy sẽ giống như sao chổi *, sẽ mang đến cho những người xung quanh cô và cả chính bản thân cô những sự cố ngoài ý muốn, chỉ cần là cùng cô ấy quen biết dù là ít hay nhiều đều sẽ không được sống lâu. Quan trọng nhất chính là, Keigo Atobe căn bản sẽ không chú ý tới sự tồn tại của cô ấy cho nên trong nguyện vọng của hắn không bao gồm cô ấy.

* Sao chổi: Là người luôn mang tới điều xui xẻo cho những người xung quanh.

"Thật là độc ác___"

Hoa Nhiễm ngồi ở rìa của cao ốc cũ nát bên cạnh, nhìn những người qua lại trong bóng tối, im lặng chờ đợi người đó xuất hiện.

Sau khi gặp mặt Ryuzaki Sakuno vào ban ngày, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn là tại nơi này, vào buổi tối sẽ phát sinh một sự việc không hay, hy vọng cô kịp thời có mặt để cứu được Sanada Genichirou.

"Nha, thật không nghĩ tới chỉ cùng Ryuzaki Sakuno gặp gỡ đã làm người phụ nữ kia phát hiện thế giới này có điểm khác thường."

Hoa Nhiễm đung đưa đôi chân, đang nhìn Sanada Genichirou bị một đám lưu manh cầm ống thép vây quanh ở trong hẻm nhỏ, biết rõ đây là do đối phương sắp xếp nhưng cô vẫn bay xuống dưới. Để xem thử người phụ nữ kia đã chuẩn bị những gì đối phó cô.

"Cậu Sanada."

Đầu con hẻm truyền đến giọng nữ làm cho Sanada Genichirou đang cố gắng duy trì bình tĩnh khi bị vây kín khẽ nhíu mày.

Theo âm thanh nhìn qua, bác sĩ Hoa Nhiễm - người mà hắn đã gặp qua rất nhiều lần ở bệnh viện, đang lo lắng nhìn hắn. Bất qua không đợi hắn kịp lên tiếng nhắc nhở cô chạy đi báo cảnh sát thì cô đã bị một tên lưu manh đứng gần đó ngăn chặn và thô bạo túm qua đây.

"Này, đây là bạn gái ngươi sao?" Gã đại ca tóc vàng nhìn chằm chằm vào ngực Hoa Nhiễm, cười da^ʍ đãng mà vươn tay tính sờ soạng cô.

"A!"

Hoa Nhiễm giả bộ sợ hãi hét lên một tiếng, liều mạng giãy giụa tránh ra sau lưng Sanada Genichirou run rẩy hỏi: "Cậu Sanada, những người này là sao vậy?"

"Tôi cũng không biết."

Da của Sanada Genichirou vốn đen, giờ phút này khuôn mặt càng trở nên đen hơn, giọng điệu đáng sợ nhìn chăm chú vào những gã lưu manh, hắn cao hơn 1m8 nên hoàn toàn có thể đem Hoa Nhiễm nhỏ xinh che chở ở sau lưng: "Các người rốt cuộc muốn làm cái gì? Tiếp tục chính là phạm tội."

"Làm cái gì?"

Gã tóc vàng kiêu ngạo cười nói: "Lão tử chính là nhìn ngươi không vừa mắt a, chỉ là một đứa học sinh trung học mà dám kiêu ngạo như vậy. Nhưng bây giờ ngoài việc dạy dỗ ngươi, ông đây càng muốn hảo hảo mà chơi bạn gái ngươi."

Trong đầu nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại, Sanada Genichirou không ngừng quan sát, tính toán xem nên đột phá từ đâu mới có thể mang Hoa Nhiễm cùng bỏ chạy.

"Chơi cùng tôi được không?"

Chỉ là, Hoa Nhiễm được hắn che chở sau lưng đột nhiên ngữ khí trở nên kỳ quái mà nói ra một câu như vậy.

Ở khoảng khắc chạm vào Sanada Genichirou, Hoa Nhiễm liền phát hiện ra chính mình giờ đây đã sơ suất. Là cô xem thường người phụ nữ kia, cô không nghĩ tới người phụ nữ kia cư nhiên đã đi qua Fantasy Town, càng không nghĩ tới cô ta vậy mà lại sử dụng thuốc của Yagokoro Eirin lên người cô.

Yagokoro Eirin, là một dược sư, tuổi tác có khi phải dùng trăm triệu năm làm đơn vị tính, không chỉ là người bất tử mà cô ấy còn là người tạo nên Bồng Lai Dược. Cô ấy là người duy nhất ở Fantasy Town mà cô không nghĩ là sẽ trở mặt với mình.

Đói quá ____thật sự muốn ăn một cái gì đó ____

Cô không thể khống chế được cảm giác thèm ăn và hiện nguyên hình, hình dáng kia thực sự cô không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy.

"Ta muốn giết ngươi."Hoa Nhiễm đưa tay che kín mặt của chính mình, cô biết rõ người phụ nữ kia có thể nghe nhìn thấy và nghe thấy những lời cô nói, "Ta muốn giết ngươi, đem ngươi băm thành trăm nghìn mảnh, sau đó liền đem cả linh hồn ngươi, từng mảnh từng mảnh ăn hết."

Khí đen từ trong thân thể Hoa Nhiễm từng chút một tản ra bên ngoài, rất nhanh liền đem toàn bộ đám lưu manh đang hoảng sợ cùng Sanada Genichirou bao vây lại.

Morikawa Seiko đang lơ lửng trên không trung, nhìn thấy Hoa Nhiễm cùng những người kia biến mất mà cười mỉa mai.

"Chỉ là một con yêu quái mà thôi, dám kêu gọi giết chết một vị thần." Mái tóc đen dài của ả tung bay trong gió, dáng người gợi cảm mê người trong chiếc váy đen dài, trên gương mặt là sự cao cao tại thượng đầy ngạo mạn.

Tuy rằng hiện tại ả đối với những thiếu niên kia đã không còn chút hứng thú nào, nhưng thần minh trừng phạt thì làm sao có thể để một con yêu quái phá hư.

"Đúng là một con yêu quái xấu xí và dơ bẩn."

"Bác sỹ Hoa Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, Sanada Genichirou nhíu mày kêu tên Hoa Nhiễm.

"Cô ấy bị mất khống chế."

Giọng nói ôn hòa của một người đàn ông mang theo chút nôn nóng đột nhiên vang lên bên tai hắn: "Mau giúp cô ấy, bằng không cô ấy sẽ ăn thịt tất cả những người kia, không thể để cô ấy kéo ra những xiềng xích này."

"Anh là ai?" Sanada Genichirou lạnh giọng hỏi, "Bác sĩ Hoa Nhiễm rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao?"

"Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là Hoa Nhiễm, cô ấy đã mất khống chế. Mau đi cứu cô ấy, ngàn vạn lần đừng sợ hãi cô ấy."

Âm thanh xa lạ vừa chấm dứt, Sanada Genichirou phát hiện ra chính mình có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Làm cho hắn rợn tóc gáy chính là ____ bốn phía xung quanh hắn toàn bộ đều là những cái miệng đang há to.

"Hoa Nhiễm____"

Nén sự sợ hãi xuống đáy lòng, hắn bắt đầu tìm kiếm Hoa Nhiễm.

"Ta muốn giết ngươi."

"Nhai nát ngươi."

"Aaa, thật bực mình!"

Đến khi Sanada Genichirou tìm thấy Hoa Nhiễm, nhìn thấy cô đang bụm mặt giãy giụa khóc thút thít. Sương mù đen không ngừng tràn ra từ cơ thể của cô, sương mù vặn vẹo, loáng thoáng có thể thấy trong đó có những cái miệng đáng sợ đang mở rộng như bốn phía xung quanh.

Càng đáng sợ hơn nữa là ngay trên xương quai xanh của cô, cũng có một cái miệng đang mở to.

"Không cần sợ hãi cô ấy sao?"

Sanada Genichirou nắm chặt tay, nhìn gương mặt thống khổ kia, đáy lòng hắn dâng lên càng nhiều sự đáng thương.

Từ đôi mắt đang khóc kia, hắn thấy được đó không phải là một yêu quái ăn thịt người mà là một linh hồn đáng thương đang cố gắng áp chế dục vọng ăn thịt người.

"Hoa Nhiễm."

Hắn nhỏ giọng kêu tên cô.

"Đừng quá chủ quan! Mặc kệ là vì cái gì, cô đừng để bị đánh bại bởi chính mình!"

Hoa Nhiễm ở trung tâm của màn sương đen hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của hắn. Ở bên cạnh cô lúc này chính là những tên lưu manh nằm ngổn ngang đủ mọi tư thế, nhìn dáng vẻ thì đều còn sống, bất quá khi nghe được ý tứ trong lời nói của người đàn ông xa lạ kia, khả năng cô ấy cũng không thể kiên trì chịu đựng thêm được bao lâu.

"Hoa Nhiễm." Sanada Genichirou từng bước cẩn thận mà đi đến trước mặt cô, "Có nghe thấy tôi nói gì không? Seiichi đã hoàn toàn khôi phục, ngày hôm qua đã trở về trường, cảm ơn cô đã cứu hắn."

"Seiichi?"

Nghe tên Seiichi Yukimura rốt cuộc Hoa Nhiễm cũng đã có phản ứng, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sanada Genichirou đang nửa quỳ bên cạnh mình.

"Sợ không?" Cô vuốt vuốt xương quai xanh của chính mình, cũng chính là trái tim của mình, trên miệng nhẹ giọng hỏi.

Sanada Genichirou lắc đầu.

"Ngươi chắc chắn là sợ hãi."

Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua không gian đang bị che kín bởi những cái miệng đáng sợ, đột nhiên nở nụ cười: "Loài người không có khả năng sẽ không sợ hãi yêu quái, yêu quái ăn thịt người cần phải bị tiêu diệt."

"Đồ nói dối." Nói nói cô dường như nghĩ tới cái gì đó, bừng tỉnh mà nói, "Là Abe no Seimei dạy cho cậu, không được biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi tôi. Tôi biết ngay mà, ở nơi này trừ bỏ hắn ra thì cũng sẽ không có những người khác."

"Thôi bỏ đi, tôi đã không thể khống chế được, liền ăn cậu trước tiên đi."

Sương đen từ bốn phía tựa như có sinh mệnh mà bao vây lấy Sanada Genichirou, đem hắn trói lại. Hoa Nhiễm đứng dậy rồi bò lên người Sanada Genichirou, giống như một con mèo đang săn mồi mà xuyên qua màn sương đen đem quần áo của hắn từng cái, từng cái một mà cởi ra toàn bộ.

"Dáng người không tồi a."

Miệng của Sanada Genichirou bị sương đen lấp kín, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Hoa Nhiễm sờ soạng thân thể mình, từ cơ ngực cường tráng xuống đến côn thịt thô to. Nhưng ngoài cảm giác ngượng ngùng và bản năng kháng cự thì trong mắt hắn đều không hề biểu hiện một chút sợ hãi nào.

Cho rằng hắn vẫn là đang giả vờ, Hoa Nhiễm liếm môi, từ trên người phóng ra một đạo sương đen quấn lên côn thịt của Sanada Genichirou.

"Sanada, trước tiên, bắt đầu ăn từ nơi này có được không?" Khi Hoa Nhiễm nói chuyện, đạo sương đen kia vươn ra cái lưỡi liếm côn thịt của hắn, "Cậu xem, nơi này cũng có miệng, có thể ngay lập tức cắn đứt nó nha."

Côn thịt bị cái miệng của đạo sương đen ngậm lấy, Sanada Genichirou trong lòng không thể không phát sinh sự sợ hãi. Nhưng rất mau hắn liền lại nghe được âm thanh của người đàn ông xa lạ ban nãy ở bên tai hắn nói: "Đừng sợ, cô ấy trước giờ chưa bao giờ ăn thịt người vô tội."

Trong thanh âm của người kia tràn đầy sự đau lòng cùng bất đắc dĩ.

"Cô ấy chỉ là dùng biện pháp này để khiến ngươi sợ mình, bị ngươi chán ghét, sau đó tự mình ghét bỏ. Cuối cùng ... cô ấy là người chán ghét thân thể của mình hơn bất luận kẻ nào trên thế giới này, cũng là chán ghét thân phận yêu quái của chính mình hơn bất cứ kẻ nào."

Âm thanh ôn hòa có khả năng khiến người ta không còn sợ hãi nữa, Sanada Genichirou rất nhanh liền thu hồi sự sợ hãi của bản thân, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Hoa Nhiễm.

"Không được nhìn ta với ánh mắt như vậy!" Hoa Nhiễm ngồi trên người Sanada Genichirou, đôi tay gắt gao túm lấy vai hắn, "Không được dùng ánh mắt giống với người kia mà nhìn ta!"

"Abe no Seimei, ta biết ngươi đang nhìn."

Cô đột nhiên buông tay, đem quần áo của mình từng cái một cởi ra trước mặt của Sanada Genichirou.

"Vậy ngươi liền coita và hắn làm tình, sau đó coi ta từng chút từng chút mà ăn thịt hắnluôn đi."