Chương 50: Tiểu rong biển bị đẩy vào

Edit: Mì

Cô ấy ở đâu, cô ấy phải làm sao?

Kirihara Akaya cầm di động trong lúc nhất thời không biết mình nên làm gì cho Hoa Nhiễm. Đi tự thú? Hắn không tin Hoa Nhiễm sẽ làm chuyện như vậy. Giấu đi? Chẳng lẽ muốn trốn trốn tránh tránh cả đời sao?

"Akaya, cậu trước không cần hoảng." Seiichi Yukimura nhìn chằm chằm vào TV mà Sanada Genichirou mới vừa mở lên, ngữ khí trầm ổn làm người khác an tâm mà nói, "Cậu từ từ, tôi xem xong tin tức lập tức sẽ gọi cho cậu."

Nói xong hắn thả điện thoại xuống, sắc mặt có chút không tốt lắm cúi đầu nhìn Hoa Nhiễm đang nằm trong l*иg ngực mình.

"Là người phụ nữ kia làm đúng không?"

"Ngoại trừ ả ta cũng không ai có khả năng đó."

Ngược lại hiện tại Hoa Nhiễm dường như rất thờ ơ, không quan tâm, cô đang chờ người phụ nữ kia đi nước cờ tiếp theo. Lúc trước vẫn chưa có động tĩnh là bởi vì cô không có phản ứng gì hết, hiện tại hẳn là biết được cô cùng hai người kia lại làʍ t̠ìиɦ, nên mới bắt đầu động thủ.

Trong tin tức, ảnh chụp của cô đều bị làm mờ. Đài truyền hình chỉ nói rằng cô đang bị cảnh sát truy nã, còn được cư dân mạng thì bầu chọn là kẻ gϊếŧ người xinh đẹp nhất trong lịch sử.

Tuy nhiên khi mở di động ra, có một cái video trên mạng đạt được lượng chuyển phát rất lớn.

Ở trong video, cô cầm một thanh đao võ sĩ, tàn nhẫn mà gϊếŧ hại mười mấy tên lưu manh. Hình ảnh đẫm máu đều được làm mờ đi, nhưng chỉ có gương mặt cô là từ đầu tới đuôi đều vô cùng rõ ràng.

[ ta là một cái rìu não bé: Người phụ nữ tên Hoa Nhiễm này chắc là một kẻ tâm lý biếи ŧɦái! ]

[ Ikeda Jun: Trông khá là xinh đẹp, nhưng lại quá tàn nhẫn! Gϊếŧ nhiều người như vậy mà cô ấy vẫn còn cười được! ]

[ Kẹo bông gòn: Người phụ nữ này nên bị phán tử hình. ]

Ngẫu nhiên lướt qua các bình luận, cơ bản đều đang nói cô hẳn là nên bị phán tử hình, quá tàn nhẫn, hay là biếи ŧɦái gì đó.

"Thật nhàm chán." Hoa Nhiễm ném điện thoại cho Seiichi Yukimura, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dậy đi vào phòng ngủ, rồi bắt đầu ở trên giường lăn lộn, "Tôi muốn côn ŧᏂịŧ, tôi muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙, tôi muốn côn ŧᏂịŧ lớn thao tôi, tiểu huyệt thật là khó chịu, tôi còn chưa có ăn no."

Mặc kệ bầu không khí nghiêm trọng đến mức nào, thấy cái cảnh tượng này rồi thì đều có thể tan biến hoàn toàn.

"Những tên lưu manh đó là do người phụ nữ kia tìm tới để bắt ta." Sanada Genichirou tắt TV, rồi giải thích với Seiichi Yukimura, "Hoa Nhiễm chính vì cứu ta nên mới bị hạ thuốc, lúc sau cô ấy ném những tên lưu manh đó ở một ngõ nhỏ rồi liền mang ta tới nơi này."

"Ta có thể xác định, những gã đó vẫn còn sống lúc Hoa Nhiễm rời đi."

"Chỉ là dùng một cái ảo ảnh nhỏ. Ả Morikawa Seiko kia biến thành tôi rồi làm những việc này, còn ghi lại video." Hoa Nhiễm thấy hai người đều không để ý tới cô, nên lại lăn hai vòng rồi reo lên, "Seiichi, tôi muốn côn ŧᏂịŧ lớn, tôi muốn côn ŧᏂịŧ lớn, tôi muốn côn ŧᏂịŧ lớn."

Nếu không cho cô ăn no thì cô liền nằm lăn lộn trên mặt đất như một đứa trẻ nghich ngợm như thế này sao?

Seiichi Yukimura ra sức kiềm chế hai bàn tay muốn bóp mông cô, mà gọi điện thoại cho Kirihara Akaya.

"Đội trưởng, Hoa Nhiễm cô..."

"Tôi cho cậu địa chỉ, không được nói với bất kì ai, lập tức chạy lại đây. Hoa Nhiễm đang ở cùng với tôi."

Nói xong hắn cũng không muốn nghe Kirihara Akaya nói thêm gì cả liền trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bước đến gần Hoa Nhiễm rồi vỗ mông cô hỏi: "Thêm một người nữa sẽ ăn no chứ?"

"Hmm —— hẳn là không thành vấn đề!"

Khóe miệng vui vẻ nhếch lên, Hoa Nhiễm xoay người lại ôm lấy Seiichi Yukimura: "Tôi yêu Seiichi nhất!"

"Phải không?" Seiichi Yukimura vuốt mái tóc dài của Hoa Nhiễm, cũng không ép hỏi cô, hơn nữa còn ôn nhu nói, "Tôi cũng yêu cô. Mặc kệ cô là con người hay yêu quái."

"..."

Đáp án ngoài dự liệu này làm Hoa Nhiễm trầm mặc, cô chỉ gắt gao ôm lấy Seiichi Yukimura, cảm nhận thân nhiệt của anh còn lại cái gì cũng không dám trả lời.

Tận đáy lòng mà thở dài một hơi, Seiichi Yukimura cũng như vậy, lẳng lặng mà ôm cô, mãi đến khi cửa chung cư đột nhiên có tiếng gõ vang lên.

"Hẳn là Akaya tới." Seiichi Yukimura buông Hoa Nhiễm ra, hôn lên cái trán của cô, "Ngoan ngoãn ở bên trong đợi, không được phép lên tiếng cũng không cho phép chạy ra ngoài."

"Ừm ừm."

Hoa Nhiễm vâng lời đặt tay lên miệng làm một động tác như kéo cái khóa kéo, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời khiến tâm tình của Seiichi Yukimura vô cùng tốt.

"Akaya, cậu đến rồi."

Seiichi Yukimura đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, thấy Sanada Genichirou đã đưa Kirihara Akaya tới phòng khách. Thiếu niên đầu rong biển vừa nghi ngờ lại vừa lo lắng nhìn thoáng qua đội trưởng và phó đội trưởng nhà mình, sau đó bắt đầu nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm bóng dáng Hoa Nhiễm.

"Đội trưởng Yukimura, Hoa Nhiễm ở đâu ạ? Cô ấy không có việc gì chứ?" Hắn không tìm được Hoa Nhiễm liền khẩn trương nhìn về phía Seiichi Yukimura.

"Akaya." Seiichi Yukimura ngồi trên sô pha, ôn hòa rồi lại tràn ngập áp lực nhìn Kirihara Akaya hỏi, "Ngươi thích Hoa Nhiễm đúng không? Có phải đã cùng cô ấy làm rồi đúng không?"

"Ai ai?!!!!"

Kirihara Akaya trừng lớn đôi mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Sanada Genichirou: "Đội trưởng Yukimura, anh đang nói cái gì vậy? Phó đội trưởng Sanada, đội trưởng có ổn không!"

"Trả lời vấn đề." Đáp lại hắn, là khuôn mặt Sanada Genichirou lạnh lùng nghiêm túc.

Theo bản năng mà liền nhớ tới cảnh tưởng bị Sanada Genichirou dạy dỗ thường ngày, Kirihara Akaya đỏ mặt lui lại mấy bước, khuôn mặt đáng thương mà trả lời: "Tôi tôi tôi không phải cố ý, tôi lúc ấy bị quỷ ám hoàn toàn mất đi ý thức mới làm ra chuyện không thể tha thứ như vậy với Hoa Nhiễm."

"Tôi một chút cũng đều không muốn tổn thương Hoa Nhiễm, thực xin lỗi!" Nói xong Kirihara Akaya nhắm mắt lại bắt đầu chờ đợi bàn tay của phó đội trưởng nhà mình.

Bất ngờ chính là không có ai động vào người hắn cả, thậm chí trên mặt Sanada Genichirou còn xuất hiện chút bất đắc dĩ .

"Không nghĩ tới cô ấy lại có hứng thú với kiểu play này." Seiichi Yukimura thở dài, đột nhiên cảm thấy tên hậu bối này là hoàn toàn chẳng hay biết gì, đúng thật là ngốc đến mức làm người khác nhọc lòng, "Cô ấy ở trong phòng ngủ, muốn xin lỗi thì tự mình vào trong mà nói."

Hai chữ "phòng ngủ" này lập tức làm Kirihara Akaya liên tưởng đến việc Hoa Nhiễm bị thương hoặc là bị bệnh.

Hắn không hề nghĩ ngợi liền chạy vào phòng ngủ, kéo cửa ra còn chưa thấy rõ tình huống bên trong đã bị Seiichi Yukimura nhẹ nhàng đẩy vào, cửa cũng theo đó mà bị đóng lại rồi bị khoá từ bên ngoài.

"Seiichi, chúng ta như vậy..."

Sanada Genichirou nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng. Tư tưởng cố chấp, cứng nhắc cũng không phải một ngày hai ngày là có thể thay đổi được, hắn hôm nay cùng Yukimura làm loại chuyện này cũng coi như đã từ bỏ tất cả những điểm mấu chốt.

"Akaya thích Hoa Nhiễm." Seiichi Yukimura nhắm mắt lại, ngữ khí chân thật lại chắc chắn đáng tin, "Điểm này đã quá rõ ràng, lúc hắn không tìm thấy Hoa Nhiễm thì so với tôi còn sốt ruột hơn. Hơn nữa như vậy sẽ tốt hơn là để cô ấy tìm đến người xa lạ, hoặc là tìm Keigo Atobe ."

Hắn chính là không muốn Hoa Nhiễm đi tìm những thành viên của học viện khác, mặc kệ là Keigo Atobe hay là Tezuka Kunimitsu.

"Tôi đã biết."

"Mọi tội lỗi đều là từ người phụ nữ Morikawa Seiko kia. Mà Hoa Nhiễm, đã cứu chúng ta..."