Chương 58: Ta muốn ở lại bên cạnh nàng

Edit: Mì

Thành phố xe cộ qua lại như nước, người người bận rộn tấp nập đi lại. Có người nhìn thấy ở ven đường một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen toàn thân toát lên vẻ soái khí, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nhìn qua, rồi lại vội vàng đuổi theo con đường của mình.

Nơi này là Tokyo, một đô thị phồn hoa tấp nập.

"Thật đáng tiếc, tôi không thể tự mình gϊếŧ chết người phụ nữ kia."

Sebastian ác ma mỉm cười, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: "Bất quá vị này tân chủ nhân này cách làm ta cực vừa lòng, từng ngụm từng ngụm tinh tế mà ăn luôn ả, tuy rằng có chút thô bạo nhưng cũng không kém với thẩm mỹ của ác ma."

Đối với lời Sebastian nói, Soushi Miketsukami không phát biểu ý kiến, hắn chỉ là có chút mê mang mà nhìn chằm chằm vào đám người.

"Sebastian, ngươi muốn tự do sao? Hệ thống kia đã bị tân chủ nhân ăn luôn, nàng cũng hứa hẹn sẽ giải trừ khế ước cho chúng ta, sau khi xong việc ngươi muốn đi đâu?"

Bọn họ bị nhốt ở trong hệ thống lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chính hắn cũng không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.

Nếu như được tự do, họ sẽ đi đâu?

"Đương nhiên là tìm một chủ nhân nhìn thuận mắt. Giống như việc lúc trước vẫn luôn ở làm, thực hiện nguyện vọng của bọn họ sau đó ăn luôn linh hồn của bọn họ." Sebastian thật ra không có gì phải nghĩ ngợi, ác ma vốn là có thể sống được thật lâu thật lâu, tuy rằng sống trong thế giới bóng đêm rất rất lâu rồi nhưng với hắn mà nói thì cũng không phải là không thể chịu đựng được.

"Như vậy a..."

"Ta a, mặc kệ là ở thế giới ban đầu hay là bị khế ước cưỡng chế, đều khát vọng tự do, mặc kệ phải trả giá thế nào đều muốn có được tự do."

Cặp mắt xinh đẹp với đôi đồng tử màu vàng lục của Soushi Miketsukami đang đắm chìm trong sự mê mang đột nhiên biến mất khi hắn cùng Sebastian nói chuyện: "Nhưng hiện tại, ta muốn ở lại bên người tân chủ nhân. Ta có thể cảm nhận được vị đại nhân này phi thường ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm ta có chút ghen ghét khi nàng bảo vệ những thiếu niên đó."

"Cường đại, ôn nhu, lại vô cùng xinh đẹp." Biểu tình của Soushi Miketsukami giống như là cuối cùng hắn cũng đã tìm được lý do để tiếp tục sống sót, "Ta muốn ở lại bên cạnh nàng."

Soushi Miketsukami chỉ là một con người bị người nhà phản bội để biến thành yêu quái, từ lúc hắn chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi đã bị cưỡng chế ký nhận khế ước. Bởi vì thân phận đặc thù, từ nhỏ thiếu niên đã bị người nhà giam lỏng, từ lúc ấy hắn liền bắt đầu liều mạng muốn chạy thoát, kết quả lại từ cái l*иg này bị đưa vào nhốt trong một cái l*иg sắt khác.

Hắn đã bị nhốt trong bóng đêm lâu lắm rồi.

Người nhà lạnh nhạt, chỉ đem hắn trở thành công cụ như là một con chó hay chỉ là ký chủ*, không hề có hệ thống cảm xúc.

*ký chủ: là những sinh vật bị chiếm sinh chất, là đối tượng bị thiệt hại

Thời điểm Morikawa Seiko bị Hoa Nhiễm ăn, hắn cùng Sebastian đều nghe được những gì bọn họ nói. Thanh âm thiếu nữ ôn nhu lại kiên định, nàng luôn bảo vệ những thiếu niên đó, làm hắn không nhịn được mà nghĩ muốn trở thành người được nàng bảo hộ, nếu được như vậy hẳn là vô cùng tốt.

Hoa Nhiễm không hề đưa ra điều kiện lại chủ động cho hắn tự do, là ánh sáng duy nhất mà hắn thấy được trong suốt những năm tháng chìm trong bóng đêm.

"tân chủ nhân đúng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp."

Sebastian tuy ngưỡng mộ Hoa Nhiễm, nhưng muốn hắn tự nguyện trung thành với chủ nhân thì phải để hắn lựa chọn.

"Tuy nhiên, những việc này vẫn là nên đợi sau này hãy nói thì tốt hơn, không phải sao?"

————————

Nếu đã ăn luôn Boss, như vậy cô phải nhanh nghĩ cách đi ra khỏi cái ngục giam này.

Ở bên trong không có đồ ăn ngon, cũng không có thiếu niên để ăn.

"Càn ——"

Inui Sadaharu đang ở trên sân thượng một lần lại một lần mà chịu đựng sự khó chịu mà cẩn thận nghiên cứu video Hoa Nhiễm gϊếŧ người, mong muốn tìm kiếm chứng cứ có thể chứng minh người kia không phải là cô, sau đó hắn bị sự xuất hiện bất ngờ của Hoa Nhiễm làm cho hoảng sợ.

"Hoa Nhiễm?!" Hắn kinh ngạc mà nhìn Hoa Nhiễm xuất hiện ở trước mặt hắn, "Cô làm như thế nào..."

Cũng đúng, Inui Sadaharu còn chưa biết cô là yêu quái, càng không biết tới Morikawa Seiko.

"Nhớ tôi sao?"

Hoa Nhiễm ôm cổ Inui Sadaharu, nói xong liền hôn lên môi hắn. Những hình ảnh Morikawa Seiko cho cô xem đương nhiên đều là giả, thực tế thì cô đã ở phía sau lưng của Inui Sadaharu nhìn một hồi lâu.

Cho dù đối với hình ảnh đẫm máu như vậy một chút cũng đều không thích nhưng thiếu niên vẫn là chịu đựng, một lần lại một lần mà xem đi xem lại. Vừa xem còn vừa ghi chép lại số liệu cùng hành vi thói quen của người phụ nữ giả mạo trong video kia, so sánh với hành vi thường ngày của cô để đưa ra sự đối lập.

Thật là, vì cái gì mà mọi người đều cho rằng người kia không phải là cô?

Laptop trên đùi Inui Sadaharu đã bị Hoa Nhiễm để trên mặt đất, cô vừa tiến lại ngồi ở trên đùi thiếu niên vừa cởi bỏ áo sơmi của mình.

"Sadaharu, tôi muốn cùng anh làm." Hoa Nhiễm thở phì phò khẽ cắn vào lỗ tai hắn.

"Tôi cũng muốn cùng cô làm." Nghiêm túc mà nói xong câu đó, Inui Sadaharu liền kéo Hoa Nhiễm ra, để đầu cô cách xa mình một chút, "Nhưng trước tiên cô hãy nói cho tôi, chuyện này rốt cuộc như thế nào?"

"Ngô, anh từ từ."

Morikawa Seiko đã bị cô ăn rồi, hoàn toàn tiêu hóa xong rồi, năng lực của ả cũng đương nhiên là đã bị cô hấp thu.

Hệ thống này đúng là nghịch thiên đến nỗi không thể tưởng tượng nỗi. Cô sử dụng năng lực thay đổi vận mệnh, một người chỉ có thể thay đổi một lần và không thể đảo ngược lại. Mà thế giới luân hồi này được tạo ra cũng là do cái hệ thống này gây nên.

Hiển nhiên là hiện tại cô có thể trực tiếp phá hư thế giới luân hồi này, thuận tiện làm những người bị thay đổi vận mệnh nhớ được những ký ức liên quan.

"Bang."

Chỉ một thanh âm vang lên, toàn bộ thế giới liền trải qua một chút biến hóa nhỏ, mà biến hóa này cũng chỉ có thiếu niên bị thay đổi vận mệnh cùng Hoa Nhiễm mới nhận thấy được.

"Luân hồi kết thúc." Cô cúi đầu nhẹ giọng nói, "Tuy là nguy hiểm vẫn còn, vận mệnh đã không thể thay đổi, cho nên có vấn đề nhớ đi tìm Keigo Atobe, cứ như vậy!"

Bọn họ đều nghe thấy được những lời này.

Có một số người biết thanh âm đó là của ai, đương nhiên cũng có những người không biết. Nhưng không có bất cứ ngoại lệ nào, bọn họ đều nhớ kỹ tên Keigo Atobe.

"Người phụ nữ này!"

Keigo Atobe thấy toàn bộ thành viên câu lạc bộ tennis đều hướng về chính mình, liền biết hắn có rất nhiều điều cần phải giải thích rõ ràng.

"Thật là lại gây phiền toái cho bổn đại gia." Tuy rằng lời nói có vẻ ghét bỏ, nhưng biểu tình của Keigo Atobe chình là vô cùng nhẹ nhõm, điều mà từ xưa nay hắn chưa từng có. Bởi vì hắn biết, điều này nghĩa là ả Morikawa Seiko kia đã hoàn toàn không còn nữa tồn tại nữa.

"Cô không phải là con người?"

Inui Sadaharu cúi đầu nhìn chăm chú vào Hoa Nhiễm, trong lòng hắn bây giờ còn có rất nhiều thắc mắc muốn được giải đáp.

"Ừm"

"Vì cái gì muốn giúp chúng tôi?"

"Tôi chỉ là giúp người khác thực hiện nguyện vọng."

"Keigo Atobe?"

"Đúng vậy."

"Người phụ nữ kia đâu?"

"Tôi đảm bảo ả đã triệt triệt để để chết rồi."

"Vậy còn cô?"

"Chờ toàn bộ mọi người đều không còn việc gì, tôi liền sẽ rời đi."

"Cô..."

"Anh có mười vạn câu hỏi vì sao hả?" Hoa Nhiễm duỗi tay che kín miệng Inui Sadaharu, một cái tay khác vói vào trong quần đùi thể thao của hắn cầm lấy căn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn chưa cứng kia rồi nói , "Làm xong lại nói tiếp có được không?"