Chương 42

Lúc Tô Nguyệt Hòa vào núi Đại Nhạn tìm kiếm em gái, trên đường gặp dược liệu rất tốt, lúc ấy không có thời gian hái, cô liền làm ký hiệu đơn giản.

Mấy ngày sau đó, ban ngày cô đều chạy lên trên núi, chủ yếu là hái sâm núi và hắc cẩu kỷ, chạng vạng tối mới trở về.

Trở về liền đi Tiểu Bài Lĩnh, em ba em tư tan học cũng tới chuyển đất nền, Tô Nguyệt Hòa từ trên núi trở về, còn có thể đào thêm hai giờ, tiến độ cũng rất nhanh.

Người trong thôn đều sợ hãi thán phục, đất nền nhà Trang Thuận Lan đào lại vừa nhanh vừa rắn chắc.

Vì kế tiếp đi xem mắt, Tô Nguyệt Hòa dùng Hợp Hoan Tông bí chế ra "nước dưỡng da", sau khi dùng vải bông thấm đẫm "nước dưỡng da", thoa lên trên mặt đi ngủ, ngày thứ hai tỉnh lại, da thịt tựa như trứng gà bóc vỏ, mềm mịn trơn bóng.

Vô luận như thế nào, người đàn ông cô đã nhìn trúng, cô phải cố gắng tranh thủ.

Đảo mắt đã đến chủ nhật, Tô Nguyệt Hòa dậy thật sớm, hôm qua cô đã lôi bộ quần áo xinh đẹp nhất ra, dùng chén nước tráng men đựng nước sôi ủi quần áo.

Hôm nay em tư không cần đi học, cô bé thức dậy thắt bím tóc cho cô, em tư có một đôi tay khéo léo, bím tóc thắt lên vừa phồng vừa đẹp.

Em ba nằm lỳ ở trên giường không muốn dậy, cô bé trong mơ hồ ngắm Tô Nguyệt Hòa một chút, nhỏ giọng lầm bầm: "Chị cả, làm sao mẹ lại bất công như vậy, chỉ sinh chị xinh đẹp như vậy chứ?!”

Em tư cười: "Bác gái cả nói, nhà chúng ta năm đứa con gái ai cũng đẹp."

"Nhưng mà kém xa." Em ba ngáp dài, gãi lỗ tai, "Chị cả, có cần chúng em truyền thêm can đảm cho chị không?"

Tô Nguyệt Hòa không cần người truyền thêm can đảm, "Không cần, các em hôm nay ở nhà phải chăm chỉ đào đất nền đấy."

Em ba kéo chăn mỏng qua đầu: "Có ăn ngon nhớ mang về cho chúng em đó, em ngủ tiếp một lát."

Em tư nhắc nhở: "Chị mau dậy đi, đợi lát nữa mẹ lại muốn nổi nóng."



Em ba tối hôm qua đọc sách đến khuya, cô ấy còn muốn ngủ tiếp, "Chị mặc kệ, chủ nhật cũng không cho người ta ngủ!"

Tô Nguyệt Hòa cùng em tư xuống lầu, Trang Thuận Lan đang đẩy đá mài ngũ cốc, bà thấy em ba chưa xuống liền chống nạnh đứng ở đầu bậc thang gọi: "Tô Nguyệt Hoa, con mau dậy đi kéo cỏ heo."

"Nhanh lên! Chỉ có con là rảnh rỗi!"

Lại gọi vài tiếng, Trang Thuận Lan nghe thấy bên trên có động tĩnh mới quay đầu gọi Tô Nguyệt Hòa vào phòng.

Tối hôm qua em hai bắt đầu trở dạ, sắp sinh, Trang Thuận Lan không yên tâm, lát nữa bà ấy muốn đến nhà em hai trông chừng, không có cách nào đưa Tô Nguyệt Hòa đi huyện thành.

Lúc đầu Trang Thuận Lan muốn gọi chị dâu Mai đi cùng Tô Nguyệt Hòa nhưng Tô Nguyệt Hòa lại nói không cần, cô có thể tự đi một mình.

Ngoại trừ xem mắt, cô còn phải đến cửa hàng bán thuốc, có chị dâu Mai thì ngược lại không tiện.

Trang Thuận Lan móc một tờ Đại đoàn viên ra, còn có mấy tờ phiếu lương thực đã cất giữ rất lâu: “Con cầm lấy tiền này, hẳn là sắp xếp ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh. Con xem tình huống, nếu như lần này xem mắt, là cưới gả bình thường vậy liền để nhà trai tính tiền, nếu như là kén rể thì con chủ động đưa tiền, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ." Tô Nguyệt Hòa không nói với mẹ cô trước đó cô đã gặp Lương Chính Phong ở bộ đội rồi, bởi vì ngày đó cô thực sự vừa mệt vừa buồn ngủ, cả người có chút mơ hồ, còn chưa thăm dò rõ ràng suy nghĩ thật sự của Lương Chính Phong.

Anh nói bằng lòng ở rể, cũng không biết có phải là xúc động nhất thời hay không, vẫn là để sau khi chính thức xem mắt xong mới nói với mẹ già.

Tô Nguyệt Hòa đem sâm núi và hắc cẩu kỷ cất hết vào trong túi bột mì, lại xách một túi nấm dại, cũng không cần mẹ già đưa, tự mình đến công xã chờ xe.

Mỗi ngày có hai chuyến xe khách đi huyện thành, buổi sáng một chuyến, giữa trưa một chuyến.

Tô Nguyệt Hòa ngồi xe 8 giờ sáng, bởi vì hôm nay là ngày huyện thành họp chợ cho nên trên xe đầy ắp người.

Người bán vé xe khách quen biết Tô Nguyệt Hòa, cho cô vị trí tốt nhất đằng trước.