Chương 48

Nụ cười này của cô, mặt mày cong cong, so với đôi mắt đào hoa ẩn tình kia còn quyến rũ hơn, ánh sáng mặt trời chiếu ở bên trên làn da trắng như tuyết của cô, phấn nộn mịn màng, nếu không phải biết cô có thể một mình vác súng xuyên qua núi Đại Nhạn, anh thật không dám tin tưởng, đây là con gái nhà nông.

So với con gái nhà nông bình thường, càng cương liệt, càng quả cảm hơn mấy phần.

Nhưng cô như vậy không hiểu sao làm anh mê muội.

Trong mắt anh, cô khắp nơi đều là ưu điểm.

Anh hỏi: "Ngày đó thấy em vác súng, em biết dùng súng?"

Tô Nguyệt Hòa gật đầu: "Biết. Chúng tôi đều là đại đội dân binh, hàng năm nông nhàn phải luyện tập bắn súng."

"Luyện bằng đạn thật?"

"Ừm. Kỷ lục của tôi là 10/10 đó."

Nhìn dáng vẻ mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo của cô, Lương Chính Phong muốn đưa tay sờ sờ đầu của cô, anh nhịn được, chỉ là cười nói: "Thất kính thất kính!"

Gãi trúng chỗ ngứa, Tô Nguyệt Hòa tiếp tục cười nói: "Lúc ấy tôi cũng sửng sốt. Chỉ có một lần đó thôi, về sau chưa được trọn điểm như vậy nữa. Các anh bình thường huấn luyện đều là ở quân doanh Nhạn Bắc sao?"

Lương Chính Phong: "Chưa chắc, hàng năm đều phải huấn luyện giao lưu với những bộ đội khác."

"Huấn luyện khổ cực không?"

"Lúc diễn tập sẽ vất vả chút, bình thường thì ổn. Nhà các em ở đội sản xuất Lĩnh Hạ?"

Tô Nguyệt Hòa có chút bất ngờ: "Ừm, ở dưới chân núi Tiểu Nhạn. Anh biết hả?"



Lương Chính Phong cũng là sau khi biết tin tức về Tô Nguyệt Hòa mới để ý, "Ngày đó tôi nghiên cứu bản đồ phát hiện trụ sở bộ đội bọn tôi cách đội sản xuất các em tính theo đường chim bay thì rất gần."

"Không gần lắm đâu. Lúc tìm Yêu Muội, tôi có thể đi hai ngày một đêm. Tôi đi đường không chậm."

"Tính ra cách chỉ có mười cây số. Hẳn là em đi vòng vòng ở trong núi. Lần sau tôi mang theo bản đồ chỉ cho em xem."

Tô Nguyệt Hòa mím môi cười gật đầu, anh đã nghiên cứu con đường từ bộ đội đến nhà cô, chứng tỏ, lần trước sau khi gặp nhau anh đã có ý với cô rồi.

Hơn nữa anh còn nói, lần sau mang theo bản đồ cho cô...

Lần sau...

Cô đang suy nghĩ làm sao nói với anh chuyện ở rể, làm như thế nào mở miệng mới ổn đây.

Cô còn chưa nghĩ ra, lại nghe anh nói: "Em nói tiếng phổ thông rất chuẩn."

Bách tính trong núi này, đa số đều nói tiếng phổ thông không tốt, Tô Nguyệt Hòa là một ngoại lệ.

"Mẹ tôi và dì Xuân Mi đều là từ phương Bắc chuyển tới, tiếng phổ thông của tôi là mẹ dạy." Tô Nguyệt Hòa thuận chuyện bám vào chủ đề cô muốn nghiên cứu thảo luận, "Tiếng phổ thông của anh còn chuẩn hơn tôi, anh là người nơi nào?"

"Tôi sao? Tôi sinh ra ở Bắc Kinh, lớn lên ở Bắc Kinh." Lương Chính Phong nói đúng sự thật.

Người Bắc Kinh?

Trong lòng Tô Nguyệt Hòa nháy mắt lạnh đi, người Bắc Kinh làm sao có thể bằng lòng ở rể?

Hay là anh chị em quá nhiều? Cô lại hỏi: "Anh có mấy anh chị em?"

Lương Chính Phong suy nghĩ một chút: "Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi."



Trong lòng Tô Nguyệt Hòa hoàn toàn nguội lạnh, không khỏi thất vọng nói: "Anh là con một?"

Con một càng không khả năng ở rể!

Cô vừa ảo não vừa buồn bực, cái loại cảm giác này tựa như một bát thịt kho xong bưng lên, nói toàn bộ đều cho bạn ăn, kết quả bạn đang muốn ăn thì nhân viên phục vụ nói là bưng nhầm bàn! !

Cô giương mắt nhìn anh, gương mặt của anh giống như đao tước, ngũ quan lập thể, hai mắt lơ đãng liếc cô một cái, có thể câu hồn phách của cô đi mất.

Đúng vậy, mặt mũi anh đẹp trai, người cũng rất tốt, cô rất thích, nhưng cô không thể bởi vì anh đẹp trai, cô thích liền thay đổi dự tính ban đầu được.

Mẹ của cô, em gái cô, nhà cô còn đang chờ cô đó.

Lương Chính Phong không biết giờ phút này trong lòng cô đang rối bời, anh chỉ hời hợt nói ra: "Mẹ tôi đã qua đời lúc tôi còn nhỏ. Cha tôi và những người phụ nữ khác lại sinh thêm mấy người, hình như sinh thêm 2 con trai 2 con gái, cụ thể tôi cũng không rõ ràng, tôi đã mười một năm không về Bắc Kinh rồi."

Tô Nguyệt Hòa sửng sốt, lượng tin tức trong câu nói này của Lương Chính Phong quá lớn, đạp cô từ bờ vực thất vọng trở về.

Cô lập tức cảm thấy vô cùng áy náy, cô đột nhiên cảm nhận được, anh vốn sinh ra trong loại gia đình sau khi mẹ mất thì bị gián tiếp vứt bỏ.

Bởi vì không cảm giác được ấm áp của người thân cho nên sau khi lớn lên anh mới có thể không có quá nhiều tình cảm với người nhà.

Bằng không thì không có khả năng hơn mười năm không trở về nhà.

Tô Nguyệt Hòa mặt mũi nóng rang nói xin lỗi: "Thật xin lỗi..."

"Tôi là nghiêm túc, tôi có thể ở rể nhà em, về sau con theo họ em." Lương Chính Phong nhìn thấu tâm tư của cô, chủ động hóa giải lo lắng của cô, ánh mắt anh chớp chớp, ánh mắt kiên định mà ôn nhuận, "Đồng chí Tô Nguyệt Hòa, em có muốn hẹn hò với anh không?"

Gương mặt Tô Nguyệt Hòa vốn ửng đỏ, phạch một cái, càng đỏ hơn.