Chương 2

Tống Tri Vi bật cười, nhóm cung nhân cũng cười theo.

Xem đi, đây chính là tỷ tỷ người gặp người thích của ta đó.

Phụ thân ta thương tỷ ấy.

Khi ta chào đời, tỷ ấy bệnh nặng nên đổ cho ta khắc tỷ ấy.

Nhẫn tâm đưa ta đến thôn trang.

Mẫu thân ta xót tỷ ấy.

Năm đó người có hôn ước với Bùi Diễn là tỷ ấy.

Nhưng Bùi Diễn đã bị phế, tỷ ấy không muốn xuất giá.

Mẫu thân liền gọi ta hồi phủ, thay tỷ ấy gả cho Bùi Diễn.

Đến giờ, ngay cả Bùi Diễn cũng yêu tỷ ấy.

“Có chuyện gì mà cười vui vậy?”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Bùi Diễn bước chân vào cửa điện.

Tiếng cười nhạo lập tức im bặt.

Ta cúi thấp đầu: “Các nàng đang cười thần thϊếp, gà mái mà vĩnh viễn không thể đẻ trứng.”

Bùi Diễn nghiêm mặt: “Làm càn!”

Nhóm cung nhân đồng loạt quỳ xuống.

“Ai bắt Thần phi quỳ?”

“Trẫm đã hạ lệnh, Thần phi ở trước mặt trẫm cũng không cần quỳ cơ mà!”

“Các ngươi to gan…”

“Phu quân ~” Tống Tri Vi thướt tha đứng lên.

Kéo kéo tay áo Bùi Diễn: “Hung dữ như vậy làm gì?”

“Dọa hài nhi trong bụng thần thϊếp sợ rồi này.”

Lông mi ta run rẩy.

Ngẩng đầu lên liền thấy Tống Tri Vi đang hờn dỗi kéo tay Bùi Diễn đặt lên bụng.

Bùi Diễn thật cẩn thận, thật tò mò khẽ chạm vào bụng tỷ ấy.

Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn khẽ liếc qua, môi giật giật.

Cuối cùng chọn bỏ qua ta.

Chẳng trách Bùi Diễn lại gấp gáp như vậy.

Độc trong người Tống Tri Vi đã bị hạ từ khi còn ở đất Thục.

Nó không lấy mạng tỷ ấy nhưng sẽ khiến tỷ ấy khó mang thai.

Mà nếu có thai rồi cũng sẽ bị sảy.

Tỷ ấy vào cung mới ba tháng mà đã mang thai hài tử của Bùi Diễn.

Cái thai này được mấy tháng rồi?

Sợ là hai người họ sớm đã qua lại?

Cũng đúng.

Từ nhỏ ta đã ở thôn trang, thanh mai trúc mã thực sự của Bùi Diễn, trước nay vẫn là Tống Tri Vi.

Ta lang thang trong Ngự Hoa Viên, theo bản năng đặt tay lên bụng mình.

Ta cũng từng có một hài tử.

Nhưng khi được 6 tháng, đã bị Bùi Diễn ban một chén thuốc bỏ thai, xóa sổ..

Khi đó hắn ôm ta, hôn ta hết lần này đến lần khác:

“Nguyên Nguyên, nếu không có nàng thu hút sự chú ý của phụ hoàng, ta sẽ bị phụ hoàng lãng quên mất.”

“Ta đây cả đời làm một phế Thái Tử cũng không sao, nhưng sao có thể để nàng cả đời theo ta chịu khổ?”

“Nguyên Nguyên, đừng sợ, nàng là thê tử của ta, tương lai, chúng ta sẽ lại có rất nhiều, rất nhiều hài tử.”

Nhưng hiện tại, thê tử của hắn là người khác.

Người sẽ cùng hắn có rất nhiều, rất nhiều hài tử, cũng là người khác.

Ta quay về Thần Lộ Cung, Lâm Lang hoảng hốt:

“Nương nương! Hoàng Hậu lại gây khó dễ cho người sao?!”

Ta lắc đầu.

Chỉ là ta còn chưa quen.

Chưa quen với việc chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, người bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi.

Để ta ngủ một giấc.

Ngủ một giấc dậy là sẽ tốt thôi.

Ta tắm gội, đổi xiêm y.

Ngủ một giấc này, ta đã mơ thấy rất nhiều chuyện cũ năm xưa.

Thật ra ta với Bùi Diễn cũng không phải chỉ có mười năm tình cảm.