Chương 8

Ta nhìn Bùi Diễn.

So với khi hắn mới bước vào, ta nhìn kĩ càng tỉ mỉ hơn nhiều.

Nhìn từ mi đến mắt, từ mắt đến môi.

Càng nhìn ta càng cảm nhận rõ ràng hơn, nội tâm ta không chút gợn sóng.

Trên mặt Bùi Diễn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy, bàn tay đang nắm tay ta siết chặt hơn.

“Nguyên Nguyên, nàng…”

“Bệ hạ! Hoàng Hậu nương nương bị đau bụng mãi không giảm, đang ở Phượng Nghi Cung…”

Bùi Diễn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, không đợi nô tỳ nói hết câu đã kéo tay ta lôi đến Phượng Nghi Cung.

Tống Tri Vi đương nhiên không hề đau bụng gì cả.

Tỷ ấy quen diễn mà thôi.

Vừa nhìn thấy ta, trong mắt lập tức xuất hiện ý cười quen thuộc, ý cười của kẻ chiến thắng.

Tỷ ấy đã thắng thật rồi.

Độc này đã trong người tỷ ấy mười năm.

Trong phủ Thục Vương có một tiểu thϊếp đến từ dị tộc, ngày đầu tiên tỷ ấy gả vào phủ Thục Vương đã bị hạ độc.

Vì độc quá sâu, quá hiếm nên không phải được.

Hiện giờ lại muốn lấy máu ta giải độc.

Ta nhìn tỷ ấy, rồi lại nhìn Bùi Diễn.

Nội tâm vẫn không hề gợn sóng.

Đến khi chủy thủ cắt ngang tay ta, máu tươi trào ra, vẻ mặt ta cũng vẫn bình tĩnh như thường.

Không chỉ đau đớn về mặt tâm lý, mà cả đau đớn về mặt sinh lý cũng đã biến mất hoàn toàn.

Ta hơi nhúc nhích tay.

Thật sự một chút cảm giác cũng không có.

Nhưng Bùi Diễn đứng bên cạnh lại quát lên một tiếng: “Nguyên Nguyên.”

Hơi động tay chút thôi mà, cũng chẳng ảnh hưởng đến công hiệu của máu.

Hắn gấp cái gì?

Có lẽ do vẻ khinh thường trên mặt ta quá rõ ràng, trước khi ta rời đi, Bùi Diễn lại ngăn ta lại.

“Nguyên Nguyên, rốt cuộc nàng sao vậy?”

Thoạt nhìn hắn có chút bực bội.

“Thần thϊếp vui.” Ta trả lời: “Cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, có thể trở về.”

“Trầm biết nàng phải chịu thiệt rồi, trẫm hứa với nàng, sau chuyện này…”

“Sau chuyện này, bệ hạ ở Phượng Nghi Cung bồi Hoàng Hậu nương nương đi, cùng Hoàng Hậu nương nương hòa hợp yêu thương, không cần đến Thần Lộ Cung nữa.”

“Tống Nguyên!” Sắc mặt Bùi Diễn lạnh tanh: “Giận dỗi cũng có mức độ thôi!”

“Thần thϊếp không giận dỗi.”

Ta đang nói lời thật lòng mà.

“Bệ hạ, thần thϊếp không muốn nhìn thấy ngài xuất hiện tại Thần Lộ Cung nữa.”

Tuy là ta không có cảm giác với hắn, ngay cả cảm giác chán ghét cũng không.

Nhưng ta không muốn bị cả đám Kim Ngô Vệ vây quanh, tùy thời đều có khả năng bị ép đi làm chuyện mình không muốn.

“Giỏi, giỏi lắm rồi!”

Bùi Diễn nghiến răng: “Tống Nguyên, tới lúc đừng có tới cầu trẫm!”

Sau đó phất tay áo rời đi.