Chương 27: Người Này Đúng Là Rất Không Biết Xấu Hổ

Khi đi đến cuối con đường này rồi rẽ trái chính là phố đi bộ vô cùng náo nhiệt, ánh hoàng hôn màu cam chậm chạp không chịu thu vào núi, ngược lại ở chân trời càng tỏa sáng rực rỡ, bao phủ cả con phố, khá giống màu sắc bên trong bức ảnh.

Các quầy hàng vặt bên đường từng quầy san sát nhau, trong không khí tràn ngập mùi mực cay áp chảo ăn liền, thịt xiên nướng, gà rán, xen lẫn tiếng la hét mơ hồ không rõ trong chiếc loa, tràn ngập mùi khói lửa.

Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè nên có nhiều chàng trai và cô gái trẻ đi lang thang xung quanh, mang lại một bầu không khí trẻ trung mạnh mẽ cho con phố cũ này.

Mạnh Tiệm Vãn ở nơi này được vài ngày, không phải rong ruổi trên sân đấu thì là bị ông huấn luyện viên kéo đi tăng cường huấn luyện nên chưa có cơ hội ra ngoài chơi.

Trận đấu kết thúc, cả người cô thoải mái, cô chỉ muốn buông thả một chút cho nên mới không muốn tụ tập với đám huấn luyện viên, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ nói chuyện gì.

Mạnh Tiệm Vãn đứng trước một chiếc xe đẩy đồ nướng, ba xiên mười tệ, cô mua hai mươi tệ, yêu cầu ông chủ nướng mềm một chút và cho thêm ớt.

Ông chủ mập mạp, mặc áo vest trắng, trước ngực quấn tạp dề da màu đen, trên cổ mắc khăn trắng lau mồ hôi, hỏi bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Cô gái là người đến từ vùng khác phải không?"

Mạnh Tiệm Vãn đã đợi một lúc lâu nên hơi mệt mỏi, tay chống nạnh "A" một tiếng, cô còn chưa kịp nói gì, vừa quay đầu liền nhìn thấy con chuột Tống Ngộ kia, tầm mắt di chuyển xuống và nhìn chằm chằm bụng anh, nhanh như vậy mà vết thương đã hết đau rồi à?

Mạnh Tiệm Vãn nhếch khóe miệng, anh cũng quá liều mạng vì một lốp xe rồi.

Tống Ngộ đi tới bên cạnh cô, không để ý ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của những người xung quanh, anh nhìn xuống mặt cô, không biết là thật sự bị cô đánh thành thói quen hay là nguyên nhân khác, anh không tức giận nữa mà trái lại còn có tâm tình trêu chọc cô: "Em gái, lần này em gái đã nương tay đấy.”

Anh nói thật, lần trước bị đánh trong tiệc sinh nhật của Hứa Thiêm, Mạnh Tiệm Vãn ra tay tàn nhẫn hơn nhiều, lần này tuy rằng cô dùng chân đá tới, trông rất hung ác nhưng thật ra cũng không dùng nhiều sức.

Mạnh Tiệm Vãn không để ý tới anh, một lòng một dạ ở trên thịt nướng, ông chủ lật mặt, nước dầu nướng rơi vào trong lửa than dưới hàng rào dây thép gai, vang lên những tiếng xì xì và bốc lên từng làn khói trắng, ông chủ thành thạo cầm mấy chai gia vị xịt ở phía trên thịt xiên, bột thì là, ớt bột bọc lấy thịt dày, toả ra mùi thơm.

Ông chủ nhớ rõ Mạnh Tiệm Vãn muốn thêm ớt, liền cầm lọ đựng ớt bột kia rắc lên vài lần.

Mạnh Tiệm Vãn đói bụng, cảm thấy hai mươi đồng quá ít, nhưng nghĩ đến những quán ăn vặt phía sau chắc chắn còn có nhiều đồ ăn ngon hơn.

Cô hoàn toàn xem như Tống Ngộ không tồn tại, cô nhìn ngó xung quanh, tự mình tìm kiếm những món ăn ngon.

Tống Ngộ tự làm mình mất mặt, thật ra anh cũng không hiểu bản thân mình cần gì phải so đo với một con nhóc, cứ nhất quyết phải chọc cho cô nổi trận lôi đình mới chịu bỏ qua.

Mạnh Tiệm Vãn đã nhanh chóng nhận ra rằng cho dù là chủ quán ăn vặt hay là người qua đường, ánh mắt của bọn họ đều thỉnh thoảng liếc về phía mình, nói chính xác hơn chính là nhìn người bên cạnh cô, cô liếc mắt nhìn người đàn ông, đúng là rất chói mắt.

Nếu như nói những học sinh trung học đi ngang qua đã rót sức sống bừng bừng vào con phố này, thì Tống Ngộ đứng ở chỗ này chính là kéo cao đẳng cấp của cả con phố, cả người mặc đồ hàng hiệu hàng chục ngàn tệ, đồng hồ trên tay khảm kim cương, người khác không biết còn tưởng rằng cả con phố đi bộ này đều là cửa hàng xa xỉ.

Người đàn ông kia tựa như không cảm thấy mình không ăn nhập với tất cả mọi người, cuối cùng Mạnh Tiệm Vãn mở miệng và nói một cách lười biếng: "Anh không phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn anh sao?”

Tống Ngộ đút tay vào trong túi, anh nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Từ nhỏ tôi đã bị người ta nhìn như vậy.”

Mạnh Tiệm Vãn: "......" Người này đúng là rất không biết xấu hổ.

Ông chủ bên kia đã nướng xong thịt xiên, ông ấy bỏ trong một túi giấy dầu dài, bên ngoài cũng được bọc trong một túi nhựa trong suốt, sau đó đưa tay ra: "Cô gái, xiên nướng của cô xong rồi!"

Mạnh Tiệm Vãn chưa kịp cầm, tay khác đã nhanh hơn cô, thậm chí còn không khách khí, lấy một xiên từ bên trong, còn lại trả cho cô.

Mạnh Dần Muộn: "...? ”

Tống Ngộ cắn một miếng thịt trên tăm tre, vừa nhíu mày ghét bỏ vừa đưa ra đánh giá: "Cho nhiều gia vị như vậy, cho dù nướng đế giày cũng thơm.”

Mạnh Tiệm Vãn nhìn ông chủ quán thịt nướng, ánh mắt ông ta giống như muốn đặt Tống Ngộ lên vỉ nướng.

Tống Ngộ ăn một miếng thì không chịu ăn nữa, nhưng sợ ném trước mặt Mạnh Tiệm Vãn, chỉ có thể cầm trong tay làm vũ khí, nếu Mạnh Tiệm Vãn một lát nữa muốn đánh anh, có thể lấy ra chắn trước người...

Tống Ngộ và Triệu Dịch Sâm, Chu Mộ Quân không giống nhau lắm, tuy rằng đều là những người xuất thân con nhà giàu, nhưng từ nhỏ anh đã được nuôi dưỡng một cách tốt nhất, sau đó ra nước ngoài du học, anh ở nhà cô, mà người cô của anh không thể sinh con nên cũng xem anh là bảo bối mà yêu thương, cho dù nói anh được đối xử như một tiểu hoàng tử cũng không quá đáng, ăn ở đều vô cùng cẩn thận.

Sao có thể giống với bọn Chu Mộ Quân sống ở trong nước, lúc đi học thì đánh nhau, đắm mình ở trong quán bar, trà trộn trên đường lớn ngõ nhỏ, có thể nói là tuổi trẻ cuồng dại, tùy ý phô trương, thậm chí thỉnh thoảng cô nhớ tới Tống Ngộ cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, so ra thì anh cũng quá "ngoan", ngay cả đua xe cũng về nước học theo bọn họ trong một năm nghỉ phép.

Mạnh Tiệm Vãn hai ba lần đã ăn xong một xiên, cô giơ tay lên ném vào thùng rác ven đường một cách vô cùng chính xác.

"Anh luôn đi theo tôi làm gì?" Mạnh Tiệm Vãn giải quyết xong thịt xiên còn lại rồi quay đầu, khi thấy Tống Ngộ không nhanh không chậm đi ở phía sau thì cô suy đoán: "Anh đang tìm cơ hội trả đũa tôi à?” Cô dừng một chú rồi lạnh lùng cười lên một tiếng: "Tôi khuyên anh không nên chọc tôi.”

"Tôi nhận ra cô hiểu lầm tôi khá sâu đấy. Cô thấy tôi giống một người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?" Tống Ngộ cười lên nói: “Cô đã đánh tôi bao nhiêu lần rồi mà tôi có đánh trả không?”

Mạnh Tiệm Vãn giống như vừa nghe chuyện cười: "Anh xác định anh có thể đánh trả à?”

Khí thế tỏ vẻ ta đây của Tống Ngộ đã bị chọc thủng chỉ với một câu nói, trên mặt chợt lóe lên vẻ lúng túng, chuyện anh hối hận nhất chính là không học đánh nhau ở nước ngoài.

Nhưng mà thể lực đàn ông vốn đã chênh lệch với phụ nữ, nếu anh thật sự muốn ra tay với cô và dùng vũ lực thì nhất định sẽ không rơi vào thế hạ phong, chỉ là anh không muốn đánh nhau với một cô gái.

Con phố đi bộ này trông rất hỗn loạn, giống như không thể nhìn thấy điểm cuối, xung quanh đều là đám người nhộn nhịp, nhưng thật ra cũng không dài lắm, bọn họ đi chưa được vài phút đã hết đường, nhưng mà bên kia lại là một thế giới khác biệt, ở đó đều là quầy hàng ăn khuya, có một cái dù che nắng to lớn, phía dưới là bàn ghế nhựa, hoàn toàn là một thế giới của tôm hùm đất và bia.

Mạnh Tiệm Vãn đã đi bộ mệt rồi, cô tùy tiện tìm một quán có nhiều khách nhất, ngồi xuống chỗ trống, ngước mắt lên liền nhìn thấy Tống Ngộ lấy ra chiếc khăn tay kẻ sọc từ trong túi áo, khom lưng lau ghế nhựa, sau đó là mặt bàn hơi dầu mỡ, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang lau một tác phẩm nghệ thuật.

Mạnh Tiệm Vãn cũng chịu thua cậu chủ này rồi, thật sự quá kỹ tính.

------ ngoại ngữ------

Sau đó, Tống Tiểu Bát cùng Mạnh tỷ ở trang trại gà mười ngày nửa tháng, tất cả sự kỹ tính và tinh xảo đều không còn, không còn nữa... Ha ha ha ha ha