Chương 45: Anh Không Xứng Với Mạnh Tiệm Vãn

Một tuần sau, Lương Nguyên Nguyên nhận được một túi Hermes trị giá ba trăm ngàn tệ.

Mặc dù gia đình cô giàu có nhưng trong nhà quản lý rất nghiêm khắc, tiền tiêu vặt có hạn, túi xách mấy trăm ngàn không phải nói mua là có thể mua. Thật cảm ơn anh họ Tống Ngộ vì theo đuổi bạn gái mà vung tiền như rác.

Xét thấy anh có thành ý như vậy, Lương Nguyên Nguyên quyết định làm công việc nằm vùng.

Cô ấy mặc chiếc váy JK vừa mới mua vào vài ngày trước, đó là chiếc váy kẻ sọc màu tím đang thịnh hành, cổ áo của chiếc sơ mi ngắn tay xếp ly được thắt thêm một chiếc nơ tai thỏ cùng màu, cô ấy đặc biệt mất hơn một tiếng đồng hồ để trang điểm theo phong cách cô gái trắng mịn đầy sức sống, thích hợp cho ngày hè.

Lương Nguyên Nguyên dựa theo địa chỉ Tống Ngộ đưa đi đến tiệm làm móng Hạng Vãn, chuẩn bị thực hiện kế hoạch đầu-trở thành bạn của Mạnh Tiệm Vãn trong truyền thuyết.

Bước này rất khó khăn, nhưng rất quan trọng, đặt nền móng cho việc tìm hiểu về sở thích của Mạnh Tiệm Vãn.

Thật ra cô cũng không biết cô gái tên Mạnh Tiệm Vãn kia trông như thế nào, chỉ nhớ hình dung của Tống Ngộ, có mái tóc đặc trưng màu hồng, trên xương quai xanh có một hình xăm nhỏ hình khẩu súng.

Căn cứ vào những miêu tả này, Lương Nguyên Nguyên đại khái có thể tưởng tượng được Mạnh Tiệm Vãn là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành có khí chất hơn người, dù sao người bình thường cũng không để được mái tóc hồng. Hơn nữa, Tống Ngộ đã gặp qua nhiều cô gái da trắng xinh đẹp, nhưng chỉ động lòng với Mạnh Tiệm Vãn, có thể thấy được cô không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng vô cùng khiến người ta cảm thấy thích thú.

Hôm nay cô tới đây chỉ là để thử sự may mắn, bởi vì Tống Ngộ đã nói rằng Mạnh Tiệm Vãn không chắc chắn ở trong tiệm.

Mỗi lần mua váy yêu thích đều mua vừa đúng lô hàng đầu tiên nên Lương Nguyên Nguyên cho rằng mình là một cô gái rất may mắn, quả nhiên cô ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy Mạnh Tiệm Vãn.

Cô ngồi trên một ghế sofa đơn đối diện cửa, điện thoại di động giơ lên che mặt, mắt cá chân trái đặt trên đầu gối phải, thỉnh thoảng nhịp hai cái, sau lưng lót một cái gối tựa lớn hơn lưng sô pha, cả người lười biếng nằm ở bên trong.

Lương Nguyên Nguyên giật mình, Mạnh Tiệm Vãn dường như không giống với tưởng tượng của cô ấy.

Sở Mông đang ngồi ở vị trí cạnh cửa, dũa móng tay cho một cô gái, khoé mắt chợt liếc thấy có người đi vào, liền ngẩng đầu nhìn qua, là một cô gái có gương mặt đáng yêu, lập tức mỉm cười chào một tiếng: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có hẹn trước không?”

Lương Nguyên Nguyên thu lại ánh mắt, lắc đầu, thành thật nói: "Lần đầu tiên em tới đây, không có hẹn trước." Cô ấy nói rồi ánh mắt bất giác nhìn về phía Mạnh Tiệm Vãn.

Sở Mông nhìn lướt qua vị trí tầng một, tất cả thợ làm móng đều đang phục vụ khách hàng, có một ghế trống, nhưng không có thợ làm móng rảnh tay. Trong kỳ nghỉ hè có nhiều người đặt trước, đặc biệt là vào cuối tuần, sinh viên và nhân viên văn phòng đều đến đồng loạt đến, lượng khách vô cùng lớn, chắc hẳn tầng hai cũng không có thợ làm móng rảnh.

"Thật ngại quá, nếu không có hẹn trước thì em có thể phải đợi một lát." Sở Mông thấy tầm mắt của cô ấy nhìn về phía bên kia, liền nhìn qua theo cô, sau đó giải thích: "À, người đó là bà chủ của chúng tôi, không phải thợ làm móng.”

Mạnh Tiệm Vãn một công đôi việc, chơi game vẫn còn có thể phân chia tinh thần chú ý động tĩnh bên Sở Mông, khi nghe thấy cô ấy nhắc tới mình liền quay đầu nhìn thoáng qua.

Trong nháy mắt, Lương Nguyên Nguyên thấy rõ gương mặt của cô, xinh đẹp hơn so với trong tưởng tượng của cô ấy, môi hồng răng trắng, mắt sáng. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người có nhan sắc xinh đẹp động lòng người đến như vậy. Đôi mắt hoa đào kia giống như biết phóng điện, tùy tiện nhìn lướt qua, cho dù là nam hay nữ đều bị mê hoặc nhưng không lộ ra vẻ phong tình, chỉ cảm thấy hơi thở cô cường đại đến mức làm cho người ta muốn quỳ xuống dưới chân cô!

Mạnh Tiệm Vãn nhai kẹo cao su trong miệng, thổi bong bóng thật lớn, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi, vang lên tiếng "bốp" một tiếng, bong bóng nhanh chóng xẹp xuống rồi bị cô thu vào trong miệng.

"Năm phút đồng hồ, đánh xong ván game này, tôi sẽ làm cho em, tự chọn hình vẽ trước đi." Mạnh Tiệm Vãn thản nhiên nói xong, dồn toàn lực chú ý vào trò chơi, vác súng bắn tỉa mở ra chế độ điên cuồng đồ thành, một người bị thương, có thể nói là máy thu hoạch đầu người.

Trong trò chơi, giọng nói giật mình của Tưởng Vi Niên truyền ra: "Chị ơi, chị hack game rồi à?”

Mạnh Tiệm Vãn thay đổi tư thế ngồi, hai chân mở rộng, nghiêng người về phía trước, kề sát màn hình điện thoại di động lạnh lùng nói: "Hack con mẹ cậu, mau lái xe tới đón tôi, độc tới rồi.”

Lương Nguyên Nguyên: "..."

Lương Nguyên Nguyên trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạnh Tiệm Vãn, rất lâu sâu cũng không thể lấy lại tinh thần.

Chị gái này thật ngầu, gương mặt lạnh lùng, nhất là khi phối với một bộ quần đen và giày da, hoàn toàn chính là nữ vương điện hạ.

Ánh mắt của Tống Ngộ không tệ, có thích Mạnh Tiệm Vãn cũng không có gì kỳ lạ, một cô gái như Lương Nguyên Nguyên còn bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc.

Giọng nói của Sở Mông kéo lại suy nghĩ của Lương Nguyên Nguyên: "Em gái, em rất có phúc khí đấy. Bà chủ của bọn chị không dễ dàng ra tay đâu, nhưng kỹ thuật của chị ấy rất tốt.”

Lúc trước giáo viên làm móng ở nước ngoài tới đây huấn luyện, Mạnh Tiệm Vãn cũng cùng học với các cô nên kỹ thuật chắc chắn không kém các cô. Chẳng qua cô quá lười biếng, hầu như không làm móng cho khách hàng, ngày thường luôn là dáng vẻ rảnh rỗi của bà chủ, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào thì cống hiến mấy bản thiết kế.

Lương Nguyên Nguyên nghe vậy, ánh mắt sáng lấp lánh, hưng phấn chạy đến trước mặt Mạnh Tiệm Vãn, miệng ngọt như vừa bôi mật: "Vậy thì thật cảm ơn bà chủ! Sơn móng tay xong, em mời chị uống trà sữa!”

Mạnh Tiệm Vãn ngước mắt liếc cô ấy một cái, cô thật sự không có sức chống cự đối với loại cô gái có tính cách ôn nhu, miệng ngọt này, cô liền nhếch khóe miệng nở nụ cười: "Khách sáo rồi.”

Lương Nguyên Nguyên đỏ mặt, hai tay ôm lấy má béo ú trẻ con, nhìn giao diện trò chơi trên điện thoại di động của cô, nhận ra là trò chơi bắn súng Pubg, cô ấy chưa từng chơi qua nhưng đã nghe nói qua.

Cô biết chơi game không thể phân tâm nên cố gắng kiềm chế ý muốn nói chuyện của mình, yên lặng ở một bên chờ đợi.

Mạnh Tiệm Vãn nói năm phút chính là năm phút, một giây cũng không chậm trễ, trò chơi vừa kết thúc, cô liền ném điện thoại lên bàn trà, đứng dậy đi đến một chỗ trống ngồi xuống, nâng cằm ra hiệu Lương Nguyên Nguyên ngồi đối diện: "Chọn hình xong chưa?”

Lương Nguyên Nguyên hơi sửng sốt, vừa rồi cô chỉ lo quan sát Mạnh Tiệm Vãn, quên chọn hình, thậm chí ngay cả sách ảnh cũng chưa mở ra. Tròng mắt cô đảo một vòng, tuỳ cơ ứng biến: "Em muốn làm kiểu giống chị, trông thật đẹp.”

Mạnh Tiệm Vãn rũ mắt nhìn móng tay của mình, là móng tay mới làm tuần trước, sơn mắt mèo màu xám tro nhạt. Cô nhìn chằm chằm vào cô gái mặc JK trước mắt một hồi lâu rồi đưa ra lời khuyên từ góc độ chuyên nghiệp: "Có thể không hợp lắm với cách ăn mặc của em, em có chắc chắn muốn làm không?”

Lương Nguyên Nguyên đặt hai tay lên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nở một nụ cười thân thiện: "Hay là chị giới thiệu cho em đi?”

Mạnh Tiệm Vãn suy nhất một lát, trong lòng có đáp án, gật đầu: "Được.”

Cô dứt lời bèn lấy một gói khăn giấy từ trong túi quần ra, rút một tờ, nhổ kẹo cao su trong miệng ra rồi dùng giấy bọc lại, ném vào thùng rác bên cạnh bàn, tìm Sở Mông mượn đồ cột tóc, vòng ra sau đầu buộc mái tóc đang xả xuống. Sau đó, cô kéo tay trái Lương Nguyên Nguyên, rồi cầm đồ dũa móng tay chỉnh hình dạng ngón tay, từng cử chỉ đều vô cùng lưu loát, không biết còn tưởng rằng cô cầm đao kiếm quét ngang ngàn quân.

Lương Nguyên Nguyên chớp đôi mắt to đánh giá Mạnh Tiệm Vãn, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy cô có sức thu hút, trên đời này sao lại có một chị gái xinh đẹp mà còn ngầu như vậy chứ!

Lương Nguyên Nguyên lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách, dùng một tay rảnh đánh chữ, nhắn tin cho Tống Ngộ.

“Anh họ, anh buông tha đi, anh không xứng với Mạnh Tiệm Vãn!”

"Ah ah ah! Cô ấy thực sự rất đẹp, tư thế hiên ngang, ngầu soái!”

"Em thật muốn nhuộm màu tóc giống như chị ấy, hu hu quá đẹp!”

Tống Ngộ: "??? ”

Tôi bỏ ra ba trăm ngàn, vốn tưởng rằng mua được một người trợ giúp, kết quả lại mua một kẻ phản bội ư?

------ Ngoài lề------

Tống Ngộ: Cái gì cũng không phải!