Chương 12: Đừng thể hiện tình cảm trước mặt những người ế

“Những người như nhà họ Lê đều có bác sĩ gia đình. Cho dù bác sĩ gia đình cũng không xử lý được, họ sẽ tìm bác sĩ nhi khoa chuyên nghiệp. Tại sao cậu ta lại tìm con?”

Nguyễn Phương Thảo định mở miệng nói nhưng cô cảm thấy rằng cô không có gì để phản bác lại cả.

Cảm giác quen thuộc của cô dành cho Tiểu Bảo, và sự nũng nịu, phụ thuộc của Tiểu Bảo dành cho cô cũng quá mơ hồ, không rõ ràng.

Lê Hoàng Huy nói rằng Tiểu Bảo chỉ để cho anh và cô chạm vào người cậu bé, nhưng cô không tận mắt nhìn thấy điều đó, và cũng không biết lời anh nói là thật hay giả.

Lê Hoàng Huy đã nhiều lần chủ động tiếp cận cô như vậy, đến bản thân cô còn không hiểu nổi, huống chi là giải thích cho cha mẹ cô.

Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan liếc nhìn nhau, Phương Tâm Lan nhẹ nhàng nói: "Bé con, bố mẹ không trách con, bố mẹ chỉ là muốn cho con hiểu trước khi con và Lê Hoàng Huy có gì với nhau, khoảng cách giữa nhà họ Lê và nhà chúng ta là quá lớn. Nếu con có quan hệ gì với Lê Hoàng Huy thì sẽ rất dễ phải chịu ấm ức. Đến lúc đó, mẹ và bố con cũng không có cách nào giúp được, con chỉ có thể một mình gánh vác. Bố mẹ càng không muốn con gặp phải chuyện như vậy.”

Nguyễn Phương Thảo giả vờ thoải mái và mỉm cười nói: "Bố mẹ, bố mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Con với Lê Hoàng Huy, số lần gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chẳng đến mức thân quen lắm. Cho dù con muốn tìm người yêu, hay là kết hôn thì cũng sẽ không tìm một người đàn ông đã có con đâu ạ. Cho dù anh ấy có đẹp trai, nhà giàu đi chăng nữa, con cũng sẽ không chọn.”

“Nếu con nghĩ được như vậy thì mẹ cũng yên tâm.” Phương Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm: “Dù gia đình chúng ta không có nhiều tiền nhưng không phải là không có điều kiện. Bố mẹ hoàn toàn có khả năng cho con một cuộc sống ấm no, đầy đủ, không thiếu thốn gì, con chỉ cần tìm một người mà con muốn kết hôn là được.”

“Bà Lan, cách nói chuyện của bà thật khiến con nổi hết cả da gà rồi này.”

Phương Tâm Lan dựa vào vai Nguyễn Sơn Hà với vẻ mặt oan ức, và nói một cách gượng gạo: “Ông xã, có người ghét tôi.”

Nguyễn Phương Thảo trợn tròn mắt: “Hai người, xin hãy yêu thương động vật, đừng thể hiện tình cảm trước mặt con chó độc thân như con."

“Cứ đấy!”

Nguyễn Phương Thảo: “…”

Sau khi cả nhà ăn tối vui vẻ xong, Nguyễn Phương Thảo nói chuyện phiếm với bố mẹ một lúc trong phòng khách ở tầng một, sau đó đi lên phòng trên tầng và thay quần áo ra để giặt.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Nguyễn Phương Thảo bước ra khỏi nhà tắm thì thấy đèn báo của điện thoại di động ném trên giường đang nhấp nháy.

Nguyễn Phương Thảo ngay lập tức bước đến giường nằm và mở máy lên.

Tin nhắn riêng tư của Liễu Nhược Tuyết và Tiểu An gửi đến qua Zalo.

Nguyễn Phương Thảo tự động bỏ qua dấu chấm than của Tiểu An và nhấp vào tin nhắn riêng của Liễu Nhược Tuyết.

"Phương Thảo, tình hình giữa cậu và Lê Hoàng Huy thế nào rồi? Anh ta sẽ không cáu gắt vì hai người khốn nạn Trần Vân Đình và Chu Đồng chứ. Theo lý mà nói, Lê Hoàng Huy là người đàn ông đã có con, nói không chừng anh ấy cũng chưa ly hôn đâu.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn vào dòng chữ đang hiện trên màn hình và trả lời: “Lúc trước, cậu đâu có nói như thế này.”

Nhược Tuyết: “Trước đây là tớ đứng ở góc độ thưởng thức, quan sát khuôn mặt, gia thế và tiền bạc của người ta, nếu cậu với anh ấy có gì thì lại khác chứ.”

Phương Thảo: “Tớ không liên quan gì đến anh ấy, đừng nghĩ ngợi lung tung, và cậu cũng đừng nói linh tinh với những người khác trong bệnh viện đấy.”

Nhược Tuyết: “Bây giờ bệnh viện đầy rẫy những tin đồn giữa cậu và Lê Hoàng Huy. Chuyện cậu trước đây tham gia diễn thuyết với giáo sư Tiêu, cũng lan truyền khắp bệnh viện rồi, còn bảo là Lê Hoàng Huy, anh ấy trước mặt mọi người nói cậu là vợ sắp cưới của anh ấy. Rốt cuộc là có chuyện đó hay không đây? Phương Thảo còn giày trẻ em nữa, tớ nghĩ rằng Lê Hoàng Huy đang cố ý đấy.”

Nguyễn Phương Thảo dừng lại nhìn đoạn văn dài của Liễu Nhược Tuyết, cô trả lời: “Đừng tin vào những điều tầm phào nữa.”

Nhược Tuyết: “Được rồi, tớ tin cậu.”

Nguyễn Phương Thảo mệt mỏi trả lời: “Tớ đang nghỉ ngơi.” Sau đó cô đặt điện thoại xuống.

Nghĩ đến tình cảnh ngày mai đi làm, cô cảm thấy khá đau đầu.

Cô và Lê Hoàng Huy, hai người hoàn toàn không thể đến được với nhau, vì vậy mọi chuyện nên dừng lại ở đó.

Nếu cứ đồn thổi thêm nữa, cuộc sống và công việc của cô sẽ bị ảnh hưởng.



Ngày hôm sau, Nguyễn Phương Thảo cảm thấy được ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô ngay khi cô bước chân vào bệnh viện.

Có tiếng thì thầm to nhỏ ở những chỗ cô ấy đi qua.

Điều đó khiến cô rất khó chịu, nhưng cô cũng đành kệ nên chỉ có thể bước vào phòng làm việc với vẻ mặt thất thần và lạnh lùng.

Ngoài Tiểu An trong văn phòng của cô ra, còn có hai người phụ nữ khác.

Họ đến từ các khoa khác của bệnh viện.

Một trong số đó là hoa khôi của viện, Phạm Thái Y.

Phạm Thái Y hai mắt đỏ hoe, cô ta run rẩy tố cáo: “Nguyễn Phương Thảo, cô dám to gan, cướp người đàn ông của tôi!”

Nguyễn Phương Thảo không nói nên lời, bình tĩnh nói với vẻ mặt không chút thành khẩn: “Bác sĩ Phạm, cô bình tĩnh lại chút. Tôi và Lê Hoàng Huy thật sự không có gì, cô đừng kích động, anh ấy vẫn là của cô!”

Phạm Thái Y không những không thấy an ủi sau khi nghe những lời Nguyễn Phương Thảo nói, mà càng trở nên kích động hơn: “Cô bớt lại đi! Cô chính là tình địch của tôi! Cả cái bệnh viện này ai chẳng biết là tôi thích Lê Hoàng Huy, cô dựa vào cái gì mà dám lại gần anh ấy hả?”

“Vậy lần sau để tôi bảo anh ấy đi tìm cô?”

Phạm Thái Y gần như muốn nôn ra máu bởi những lời nhẹ nhàng của Nguyễn Phương Thảo: “Nguyễn Phương Thảo, cô, cô giỏi lắm!”

Nói xong cô ta quay lưng bỏ chạy.

Nguyễn Phương Thảo bị chuyện vừa rồi làm cho bối rối và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô liếc nhìn Tiểu An: “Em làm trợ lý của chị kiểu gì thế?”

Tiểu An cười nói: “Tại em cũng rất tò mò.”

“Lần sau nếu tò mò, chị cho em đi luôn.”

Tiểu An lập tức kêu lên.

Nhưng Nguyễn Phương Thảo vẫn phớt lờ. Cô khoác chiếc áo blouse trắng rồi đi kiểm tra lần lượt các phòng bệnh.



Trong những ngày tiếp theo, Nguyễn Phương Thảo vẫn phải chịu những ánh mắt nhòm ngó của đồng nghiệp và bệnh nhân trong bệnh viện, điều này khiến cô không có tâm trạng nào đi làm.

Vốn dĩ, đôi mắt của những người đó dần trở nên bớt hung dữ hơn, nhưng sự xuất hiện của một người khiến cho ánh mắt của mọi người càng trở nên trần trụi, dường như nó đang bóp nghẹt cô đến chết.

Đó là sự xuất hiện của quản gia nhà họ Lê.

Người quản gia là một quý ông người Anh chuẩn mực, ăn mặc chỉnh tề cư xử rất lịch lãm.

Ngay khi ông ta xuất hiện trong bệnh viện, mọi người đều liếc nhìn ông ta và đi theo đến văn phòng của Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo đang tư vấn cho bệnh nhân, nhìn thấy tình cảnh này, cô mím chặt môi, trong lòng lóe lên một tia không hài lòng, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ sốt ruột. Cô dịu dàng nói với bệnh nhân đang được tư vấn: "Tuổi chú cũng cao rồi. Dạ dày và ruột không còn khả năng phục hồi như khi còn trẻ và chúng tương đối dễ bị hư hỏng. Đây là tình trạng rất phổ biến. Đừng quá lo lắng. Tôi sẽ kê cho chú đơn thuốc uống trong ba ngày để quan sát thêm tình hình, nếu không đỡ hơn, tôi sẽ kiểm tra thêm lần nữa,”

“Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ Thảo.”

Nguyễn Phương Thảo viết tên thuốc vào sổ ca bệnh, sau đó đưa sổ ca bệnh cho bệnh nhân: “Tiểu An, em đưa bệnh nhân đi đóng phí rồi lấy thuốc nhé.”

“Vâng.” Tiểu An có chút bất đắc dĩ, sợ rằng sẽ lỡ mất cuộc náo nhiệt ngoài kia, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa bệnh nhân rời khỏi phòng làm việc của Nguyễn Phương Thảo.

Sau khi bệnh nhân rời đi, quản gia nói: “Cô Thảo, cậu chủ nhỏ của chúng tôi có lời mời.”

“Xin lỗi, tôi đang trong ca làm.”

“Năm phút trước là hết giờ làm rồi.”

Nguyễn Phương Thảo ngẩng đầu, nhìn quản gia có chút không hài lòng.

Người quản gia vẫn nhìn Nguyễn Phương Thảo với một nụ cười, và không có ý thỏa hiệp hay nhượng bộ.

Nguyễn Phương Thảo liếc nhìn đám người đang tò mò hóng hớt ở cửa văn phòng: “Đi thôi.”

“Cô Thảo, mời.”

Nguyễn Phương Thảo vẻ mặt vô cảm rời đi.