Chương 16: Bắt kết hôn

“Cô xem TV hơi nhiều rồi đấy.” Lê Hoàng Huy lạnh nhạt đáp.

Nguyễn Phương Thảo cũng xấu hổ với suy đoán của chính mình: “Tôi phải tin rằng anh yêu tôi? Não tôi không bị úng nước.”

Lê Hoàng Huy không nhịn được véo mặt của Nguyễn Phương Thảo: " Có phải phản ứng của cô quá bình tĩnh không? Khi những người phụ nữ khác nghe tôi nói tôi sẽ kết hôn với họ, ai ai cũng đều hận không thể vồ lấy tôi ngay lập tức. Chỉ có cô, một người phụ nữ không có tầm nhìn, lại sợ và lảng tránh nó."

“Anh nghĩ tôi sẽ tin rằng người giàu nhất của Thành phố Tần, lại đột nhiên yêu tôi ư? Đến tiểu thuyết cũng không có cuốn nào được viết như thế cả, được chưa?”

“Ý của cô là cô từ chối lời cầu hôn của tôi sao?”

“Tôi có lý do gì để đồng ý sao?”

Lê Hoàng Huy đến gần Nguyễn Phương Thảo, nở một nụ cười với cô: “Tôi đã lấy đi lần đầu của cô rồi mà cô vẫn không có ý định kết hôn với tôi sao?”

“Haha.” Nguyễn Phương Thảo cười chế nhạo, nhìn Lê Hoàng Huy với ánh mắt như nhìn một kẻ điên.

Lê Hoàng Huy thấy mình thật sự không có sức hấp dẫn đối với người phụ nữ này. Anh nói: “Sau khi cưới tôi, sự trong sạch, danh dự của cô sẽ được trả lại. Sao cô có thể không thích chứ? Hơn nữa, sau khi kết hôn với tôi, cô còn có thể trừng trị hai người đáng ghét kia. Một mũi tên trúng ba đích. Não cô bị úng nước mới từ chối tôi đấy.”

“Anh điều tra tôi sao?”

“Chuyện đó của cô còn cần phải điều tra sao?”

“Việc của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

“Đó không chỉ là việc của cô!”

Nguyễn Phương Thảo nhìn Lê Hoàng Huy một cách khó hiểu: "Làm thế nào mà trước đây anh lại lừa dối được giới truyền thông và những người hâm mộ ngu ngốc của mình thế? Sao tôi lại thấy Lê Hoàng Huy được nhắc đến trong tạp chí và tin tức lại khác xa so với người tôi đang nói chuyện? Truyền thông nói rằng anh là người lạnh lùng, lầm lỳ và tránh phụ nữ như tránh tà. Anh giải thích cho tôi xem bây giờ là tình huống gì thế?”

“Đối với người phụ nữ tôi yêu, tôi có cần trầm mặc như thế không?”

“Anh có thể cút được rồi!” Nguyễn Phương Thảo trực tiếp trợn mắt nhìn anh.

Lê Hoàng Huy cười nói: “Tôi cút đi rồi, ai sẽ cùng cô diễn kịch cho bố mẹ cô xem? Cô cho rằng bọn họ sẽ không biết chuyện đăng ký kết hôn?”

Sắc mặt Nguyễn Phương Thảo sửng sốt khi nghe thấy những lời này, cô nói không nên lời.

Lê Hoàng Huy khıêυ khí©h, chạm vào cằm của Nguyễn Phương Thảo: “Cùng tôi đi lấy giấy chứng nhận, tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện.”

Nguyễn Phương Thảo tức giận hất tay Lê Hoàng Huy ra: “Không được!”

Lê Hoàng Huy liếc nhìn cô một cái, bất giác nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng: “Tôi hỏi cô vậy là để tôn trọng cô thôi. Kể cả cô có không đồng ý, thì tôi cũng đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi.”

Nguyễn Phương Thảo đột nhiên mở to mắt: “Ý anh là gì?”

Lẽ nào anh ấy tự mình đi lấy chứng nhận?

Cục Dân chính đã thực hiện loại hình đăng ký này từ bao giờ vậy?

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, Lê Hoàng Huy lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ sẫm từ trong túi áo khoác ra.

Nguyễn Phương Thảo đột nhiên đứng không vững nữa.

Cô tay run rẩy cầm lấy một trong hai cuốn sổ đó, khi nhìn thấy ảnh và tên bên trong, cô lập tức đứng hình.

Một lúc sau, một âm thanh phẫn nộ vang lên ở bãi biển.

“Lê Hoàng Huy, tại sao anh không đi chết đi!”

Lê Hoàng Huy bình tĩnh nhìn người phụ nữ nhỏ đang đứng đờ người ra, bỗng nhiên cảm thấy giây phút này cô đặc biệt xinh đẹp.

Nguyễn Phương Thảo không ngờ rằng cô lại có một cuộc hôn nhân như thế này.

Cục Dân chính có thể chấp nhận loại hình đăng ký như thế này ư, điều này thật đáng sợ.

Tại sao cô không biết rằng giấy đăng ký kết hôn có thể được xử lý ngay cả khi cô không có mặt ở đó?

Hay đây là đặc quyền của người giàu có?

Nguyễn Phương Thảo lật đi lật lại hai lần nhưng không nhận ra giấy đăng ký kết hôn này là giả.

Chính vì thế nên cô chuẩn bị xé nó.

Lê Hoàng Huy ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở: “Cô xé hai bản này, tôi vẫn có thể in ra nhiều bản khác, đừng tốn sức làm gì.”

Nguyễn Phương Thảo muốn ném thẳng vào mặt Lê Hoàng Huy đống giấy chứng nhận kết hôn, nhưng gan cô không đủ lớn như vậy, vì vậy cô ôm nó vào ngực mình, lớn giọng than khóc nói: “Anh trai, Lê Hoàng Huy, cậu hai nhà họ Lê, anh thích tôi ở điểm nào chứ? Tôi hứa sẽ thay đổi được không? Trên thế giới này biết bao nhiêu người, anh chọc ai thì chọc, tại sao lại cứ phải là tôi?"

“Ai bảo cô ngay từ đầu cứu con trai tôi, nếu cô không cứu, tôi cũng sẽ không quấy rầy cô.”

“Cho nên, tôi đã sai sao?”

Lê Hoàng Huy gật đầu đồng ý.

Lúc này, Nguyễn Phương Thảo thực sự muốn bóp chết Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy thoải mái vỗ lưng cô, nhưng miệng lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, “Đừng nóng giận, chúng ta kết hôn rồi, sau này còn có nhiều chuyện bực tức nữa nên không cần tức giận trước như vậy đâu. Như vậy không đáng!”

Nguyễn Phương Thảo đáp lại bằng cách dùng giày cao gót giẫm mạnh lên chân Lê Hoàng Huy, sau đó cô nhanh chóng bước lên xe rồi phóng đi.

Lê Hoàng Huy rũ bỏ cát trên đôi giày da và nhìn chiếc Maserati của mình đang rời đi.



Nguyễn Phương Thảo vứt xe của Lê Hoàng Huy trên con đường chính ở trung tâm thành phố, sau đó cô bắt taxi về nhà.

Cô không tin mình không thể mang lại tai tiếng cho Lê Hoàng Huy.

Khi về đến nhà, Phương Tâm Lan đang nấu bữa trưa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy thò đầu ra nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo, thắc mắc: “Sao con về sớm vậy?”

“Hôm nay con đình công, không muốn làm việc.”

“Sao vậy?”

Nguyễn Phương Thảo đá giày sau đó nằm buồn chán trên ghế sofa, giả vờ như đã chết.

Phương Tâm Lan tay cầm muôi cơm, bước tới chỗ cô: “Cục cưng, tâm trạng con gần đây có vẻ không được ổn cho lắm, đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì đâu mẹ.”

Phương Tâm Lan không tin, bà ấy ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng sờ trán của Nguyễn Phương Thảo: “Có phải là chuyện liên quan đến Lê Hoàng Huy?”

Nguyễn Phương Thảo im lặng, quay đầu lại nhìn mẹ mình.

Cô cảm thấy chỉ số thông minh của mẹ cô đột nhiên được cải thiện vài bậc.

Nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Phương Thảo, Phương Tâm Lan biết rằng bà ấy đã đoán đúng, liền tiếp lời: “Mấy hôm nay, mẹ đã mua rất nhiều tạp chí liên quan đến Lê Hoàng Huy và Tập đoàn Lê Thị, đọc một vài trong số đó, và thấy rằng anh chàng này thực sự là một người đàn ông rất hấp dẫn. Con không có gì sai khi thích cậu ta cả. Mẹ lo rằng con sẽ bị đối xử không công bằng thôi. Mẹ và bố đã nuôi chiều con bao nhiêu năm qua, không phải là để con lấy người ta xong, một thân một mình chịu thiệt được. Con tìm một nhà môn đăng hộ đối, về sau mà có cãi nhau, con bị oan ức, bố mẹ còn có thể mang dao xông vào cửa nhà người ta dọa. Chứ gả vào một gia đình hào môn như nhà họ Lê, nếu như con có chịu oan ức gì, làm sao bố mẹ có thể thay con ra mặt đây?"

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm bởi những lời nói đầy quan tâm này.

Cô ôm lấy Phương Tâm Lan và nói: "Mẹ, đừng lo lắng về điều đó. Con gái của mẹ không phải là dạng tầm thường, dễ bị ức hϊếp đâu, làm sao người khác có thể bắt nạt con được chứ!”

“Thôi đi. Bề ngoài trông con có vẻ lém lỉnh đấy, nhưng thực chất con có khác gì đứa ngốc đâu hả. Con mới là đứa dễ bị lừa.”

“Bà Phương Tâm Lan, mẹ có thể cho con chút thể diện được không?”

“Không nhá!” Phương Tâm Lan muốn nói gì đó, bỗng một tiếng gì đó lanh lảnh vang lên từ phòng bếp: “Ôi, nồi canh của mẹ.”

Nói xong, bà ấy với một cái muôi rồi nhanh chóng lao vào bếp.

Nguyễn Phương Thảo lại tiếp tục nằm dài trên ghế sofa, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra xem thì thấy có người lạ kết bạn Zalo của mình.

Nguyễn Phương Thảo liếc nhìn lời mời kết bạn và gần như muốn ném điện thoại đi.

Từng con chữ một hiện lên trong đầu cô: “Tôi là Lê Hoàng Huy. Nếu cô không thêm tôi vào danh bạ, tôi sẽ có 10.000 cách để cô phải tự mình thêm vào.”

Nguyễn Phương Thảo im lặng trong vài giây, và cuối cùng vẫn nhấp vào chữ “Chấp nhận”.

Ngay sau đó, Lê Hoàng Huy gửi một tin nhắn cho cô.

Lê Hoàng Huy: [Chiều nay bố mẹ tôi sẽ sang nhà cô, cô chuẩn bị tâm lý đi.]

Nguyễn Phương Thảo bị choáng ngợp khi đọc được dòng tin nhắn lại, cô nhanh chóng trả lời lại.

Nguyễn Phương Thảo: [Anh muốn làm gì?]

Lê Hoàng Huy: [Họ đến nhà cô để hỏi cưới.]

Nguyễn Phương Thảo: [Cút đi!]

Lê Hoàng Huy: [Nếu tôi cút đi, cô sẽ trở thành một người phụ nữ đã ly hôn đấy.]

Nguyễn Phương Thảo gửi icon vẻ mặt giận dữ.

Lê Hoàng Huy không hề bị lay động.