Chương 26: Người nhà bệnh nhân gây rối

"Tôi khinh! Làm sao một người phụ nữ nông thôn như tôi biết tập hợp bằng chứng chứ? Chẳng phải cô nói thế nào thì mọi chuyện sẽ như vậy sao? Sao các người không đi xem xem chuyện gì đang xảy ra với con trai tôi? Vết thương của nó bị nhiễm trùng thành như thế nào rồi? Nó không nói được, cũng chẳng ăn được, mấy người bảo sau này nó phải làm sao?”

"Đây là những triệu chứng không thể tránh khỏi khi bắt đầu điều trị, ngay cả khi chúng tôi đã xử lý vết thương của bệnh nhân đúng cách cũng không thể tránh khỏi hoàn toàn cơn đau của bệnh nhân. Đây là điều rất bình thường.”

Người phụ nữ thấy Nguyễn Phương Thảo không giống những cô y tá dễ bắt nạt hồi nãy, định ngồi xuống đất ăn vạ.

Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy ý định của cô ta, nắm chặt tay cô ta cố ý không buông ra.

Hai người giằng co qua lại.

Nguyễn Phương Thảo nháy mắt với Tiểu An, ra hiệu cho Tiểu An đi tìm nhân viên an ninh.

Tiểu An hiểu ý, lập tức rời đi.

Nguyễn Phương Thảo nhìn lại người phụ nữ đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch trước mặt: "Cô nói bệnh viện của chúng tôi đã đối xử tệ với con trai cô, chúng tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cô sau khi cô bình tĩnh lại. Trước tiên, tôi nói cho cô biết con trai cô nhập viện từ hôm qua tới giờ, tiền thuốc men, tiền viện phí, một đồng cũng chưa trả. Đối với cấp cứu, bệnh viện chúng tôi tuân thủ nguyên tắc điều trị trước, trả tiền sau. Khi bệnh nhân được đưa đến bệnh viện, chúng tôi sẽ điều trị bệnh sớm nhất có thể, và tạo điều kiện điều trị thuận lợi nhất cho bệnh nhân, đảm bảo an toàn sức khỏe cho bệnh nhân, việc điều trị sẽ không bị ảnh hưởng một chút nào bởi việc chi trả viện phí. Nhưng một người nhà như cô lại đang làm gì đây? Cô hiểu tình trạng bệnh hiện giờ của con trai mình à?”

Người phụ nữ sửng sốt trước những lời nói của Nguyễn Phương Thảo, sau đó cô ta hét lên: "Thấy chưa? Mọi người đã thấy chưa? Đây chính là cách mà bác sĩ này đối xử với người nhà bệnh nhân đấy. Con trai tôi bị thương như thế rồi, cô ta lại không hiểu cho tâm trạng của người làm mẹ như tôi, còn nói một tràng dài trách tôi vô học, cố tình coi thường tôi! Cái loại bác sĩ khinh người thế này thì trình độ khám bệnh ra cái gì?”

Giọng nói của người phụ nữ đã thu hút rất đông người nhà và bệnh nhân đến xem, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo nhìn khuôn mặt tự hào của người phụ nữ, trong lòng càng thêm bình tĩnh.

Với một người vô lý và không biết xấu hổ như này, cho cô ta thể diện chính là phép lịch sự tối thiểu.

Nhưng cô lại không thể nói thẳng ra, cô cần phải quan tâm đến hình ảnh của bệnh viện và quyền riêng tư của bệnh nhân.

Nguyễn Phương Thảo nghĩ vậy nên nói nhỏ: "Người nhà của bệnh nhân, nếu cô có nghi ngờ về trình độ của tôi, tôi cũng không nói gì. Nếu các bệnh viện khác có kế hoạch điều trị tốt hơn, chúng tôi sẽ không phản đối việc cô giúp con trai mình tìm một bệnh viện tốt hơn để điều trị. Nhưng trước đó, phiền cô thanh toán nốt tất cả viện phí còn nợ, sau đó chúng ta cùng nói về trình độ của tôi cũng chưa muộn. Chúng tôi không thể nào để cô hưởng trọn các lợi ích như vậy được. Nhân viên y tế của chúng tôi cũng không thể nào cung cấp các dịch vụ điều trị, thuốc men, để rồi bị chỉ trích về các dịch vụ, lại còn không thu được một xu nào. Như vậy sẽ rất thiệt cho chúng tôi.”

“Cô lấy con trai tôi ra để dọa tôi à?” Người phụ nữ run lên vì tức giận.

Nguyễn Phương Thảo bình tĩnh nhìn cô ta, tay cô vẫn nắm thật chặt.

Đôi môi của người phụ nữ run lên, đôi mắt đỏ hoe.

Nguyễn Phương Thảo biết cô ta sắp khóc, quay đầu lại lớn tiếng nói với người xem: "Mọi người xem cãi nhau đủ rồi, video thì đã quay rồi. Những người muốn nói rằng bệnh viện của chúng tôi hoặc bản thân tôi không có y đức, độc ác, là bác sĩ không có lương tâm thì xin hãy cân nhắc kỹ càng. Đừng thay mặt mọi người bày tỏ ý kiến cá nhân của mình khi chưa hiểu rõ sự thật. Về quyền riêng tư của bệnh nhân, tôi không muốn tiết lộ chi tiết. Hôm qua bệnh viện đã tiếp nhận một bệnh nhân cấp cứu và đã phẫu thuật hơn 5 tiếng ngay khi cậu ấy nhập viện. Chi phí y tế cho ca mổ là 20 triệu đồng, viện phí là 6 triệu, tiền thuốc dùng từ hôm qua đến hôm nay là 9,642 triệu đồng, tổng cộng là 35,642 triệu đồng.

Khi nhân viên y tế của chúng tôi liên tục yêu cầu gia đình họ thanh toán, người nhà vẫn không hề có động thái gì, bọn họ biến mất từ chiều hôm qua. Nhưng trong thời gian đó chúng tôi cũng không ngừng điều trị và chăm sóc cho bệnh nhân như cũ. Vậy mà hôm nay vừa mới đến người nhà lại gây ồn ào trong bệnh viện, cho rằng phương pháp điều trị của chúng tôi là không đúng, đồng thời có ý định gây ảnh hưởng đến dư luận và ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện Nhã Đức chúng tôi. "

Nguyễn Phương Thảo dừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp: “Đó là điều tôi muốn nói. Nếu mọi người muốn đăng tải chuyện này lên tường nhà mình tôi không phản đối. Chuyện đến nước này, chúng tôi sẽ làm rõ mọi việc, vẫn mong mọi người đừng gây ảnh hưởng quá nhiều đến công việc bận rộn của chúng tôi.”

Sau khi nói, Nguyễn Phương Thảo thả lỏng tay của mình.

Người phụ nữ mất sức chống đỡ, ngồi bệt xuống đất.

Lúc này, Tiểu An dẫn theo nhân viên an ninh của bệnh viện tới.

Thấy vậy, người phụ nữ lao về phía Nguyễn Phương Thảo một cách quyết liệt.

Nguyễn Phương Thảo đang quay người lại để giải thích tình hình hiện tại cho nhân viên an ninh, không nhìn thấy hành động của người phụ nữ.

“Chị Thảo, cẩn thận!” Tiểu An kêu lên.

Trước khi Nguyễn Phương Thảo quay đầu lại, cô đã bị một vật nặng đè lên, cả người mất kiểm soát ngã về phía trước.

Mà nơi cô đang đứng là vị trí của lối thoát hiểm.

Cửa lối thoát hiểm mà cô vừa mở ra chưa được đóng lại, cầu thang ở phía dưới.

Nguyễn Phương Thảo định nắm lấy tay vịn bên cạnh trong vô thức, nhưng lại quên mất rằng người phụ nữ phía sau cũng ngã xuống do quán tính.

Vị trí người phụ nữ rơi xuống chính là lan can cầu thang.

Cú ngã của cô ấy đã đập vào tay Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo ngã xuống mà không có bất kỳ sự phòng bị nào.

Trong lúc đó, cô chỉ kịp lấy tay che đầu và mặt…



Trong văn phòng.

Tiểu An lo lắng nhìn Nguyễn Phương Thảo: “Chị Thảo, chị đau không?”

“Chị không sao.” Nguyễn Phương Thảo vừa nói vừa nhấc chân lên.

Cô chỉ mới cử động nhẹ mà chân đã đau nhói.

Nguyễn Phương Thảo hít một hơi thật sâu, cảm giác đau đớn khắp cơ thể, hàm răng run lên.

Tiểu An lo lắng nhìn cô nói: "Chị Thảo, hay là chị đến khoa chỉnh hình khám xem?

“Tan làm nếu còn chưa đỡ thì chị sẽ qua xem sao.” Nguyễn Phương Thảo cố gắng cử động, nhưng cô vẫn run lên vì đau.

Cô hít thở mấy hơi để điều chỉnh cơ thể, cố kiềm chế để không hét lên vì đau đớn.

Nguyễn Phương Thảo thò tay vào túi, định lấy điện thoại di động ra xem Tiểu Bảo có tin nhắn gì không, cô sợ cậu bé ngủ dậy không thấy mình trong phòng sẽ lo lắng.

Nhưng không ngờ cô sờ vào túi thì không thấy chiếc điện thoại di động đâu.

“Chị Thảo, chị đang tìm gì vậy?” Tiểu An khó hiểu hỏi.

“Không thấy điện thoại của chị đâu, em giúp chị đi xuống cầu thang xem điện thoại của chị có bị rơi ở đó không.”

“À à, em đi tìm ngay. Chị Thảo, đừng lo lắng.”

“Mau đi đi.”

“Vâng.” Tiểu An nói xong rồi lao ra khỏi văn phòng như một cơn gió.

Một lúc lâu sau, cô ấy quay lại với chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình.

“Điện thoại rơi vào góc giữa thùng rác và tường, thảo nào mọi người không để ý. Chị Thảo, chị mở ra xem có dùng được không?”

“Cảm ơn Tiểu An.”

"Không cần cảm ơn em đâu, em còn đang theo học chị mà, lao động miễn phí cũng không sao.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn cô, cầm lấy điện thoại, bấm nút nguồn.

Sau khi điện thoại rung lên vài lần, nhưng màn hình không sáng lên.

Nguyễn Phương Thảo thử nhiều lần, kết quả vẫn vậy.

Cô quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, bây giờ đã là hai giờ rưỡi.

Tiểu Bảo đã ngủ gần hai tiếng, có lẽ cậu bé đã tỉnh rồi.