Chương 35: Anh cho tôi cổ phần của tập đoàn Lê Thị làm gì?

“Đương nhiên rồi. Bố với mẹ con chỉ có mỗi đứa con gái cưng thôi, không nuôi con thì nuôi ai bây giờ.” Nguyễn Sơn Hà vỗ nhẹ lên tay Nguyễn Phương Thảo, tiếp tục nói: “Bố rất tin tưởng vào cách giáo dục của mình, bố biết con gái bố là người thế nào. Kể cả con có gả vào nhà họ Lê thì cũng đừng khiến mình bị tủi thân, con cứ sống theo tính cách trước đây của mình là được. Bố và mẹ con đều mong con có một cuộc sống thật tốt đẹp. Nếu như cuộc sống của con không như mong đợi, con cũng đừng chịu đựng làm gì, cứ ném giấy đăng ký kết hôn vào mặt Lê Hoàng Huy rồi về nhà với bố mẹ. Con biết chưa?”

Nghe bố nói vậy, Nguyễn Phương Thảo khẽ mím môi, khoé mắt cô ươn ướt, run rẩy nói: “Bố này nữa, con vừa mới kết hôn mà bố đã nghĩ đến chuyện con ly hôn rồi.”

“Đêm qua mẹ con nói những lời này với bố, bây giờ bố nói lại với con. Câu nói vừa rồi của bố không có ý gì khác, bố chỉ muốn con hiểu rằng con là con gái cưng của bố mẹ, dù con có cưới chồng thì điều này cũng không thay đổi. Bố mẹ nuông chiều con hơn 20 năm nay, không phải để con đến nhà người khác chịu tủi thân.”

“Con hiểu rồi ạ. Con cảm ơn bố.”

Bố của cô là một kỹ sư nghiêm khắc, bình thường ông cũng không nói nhiều.

Trong nhà đã có cô và mẹ hay nói, hay làm trò cười vì thế “đất diễn” của bố cô cũng ít đi.

Nếu như không phải muốn trấn an cô, bố sẽ không nói những lời như vậy.

Lê Hoàng Huy nhìn về cô gái đang càng lúc càng gần mình, anh khẽ mỉm cười, đưa tay về phía cô.

Nguyễn Phương Thảo đặt tay lên lòng bàn tay của Lê Hoàng Huy, trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, bình yên.

Cô chưa hoàn toàn yên tâm thì đã thoáng nhìn thấy dấu son đỏ trên cổ áo sơ mi trắng của anh.

Ánh mắt cô dừng lại, cô vừa mới kết hôn mà chồng cô đã nghĩ đến chuyện tìm tình nhân bên ngoài rồi sao?

Nguyễn Phương Thảo thật sự không biết lúc này nên có biểu cảm gì.

Thế nhưng cô và Lê Hoàng Huy kết hôn không phải vì tình yêu, vị trí trong xã hội cũng không ngang bằng nhau, cô không thể kéo anh lại gần, thậm chí cô cũng không dám kéo anh lại.



Trong suốt quá trình đi đón tiếp khách khứa, Nguyễn Phương Thảo vẫn giữ nụ cười thật tươi trên môi. Sau khi chúc rượu bố mẹ hai bên, cô mới cùng Lê Hoàng Huy lên xe đón dâu.

Nguyễn Phương Thảo nhanh chóng xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Cô mệt lắm à?” Lê Hoàng Huy vừa hỏi vừa đưa cho cô một chai nước.

“Không sao, chỉ là tôi cười đến mức cứng đờ cả mặt rồi.” Nguyễn Phương Thảo cầm lấy chai nước anh đưa cho, uống một ngụm.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Lê Hoàng Huy nâng miếng ngăn của ghế sau lên để tài xế không nhìn được đằng sau.

“Mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, còn chạy xe hơn 1 tiếng nữa mới tới nơi.”

Nguyễn Phương Thảo gật đầu, liếc nhìn cổ áo dính vết son môi của anh, nhẹ nhàng nói: “Lần sau nếu như anh muốn ở bên cạnh người phụ nữ anh muốn bảo vệ, làm phiền anh đừng để lại dấu vết, được không? Bà Lê trên danh nghĩa là tôi đây sẽ cảm thấy xấu hổ đó.”

Lê Hoàng Huy ngây người, anh sờ tay lên cổ áo theo ánh mắt của cô.

Đột nhiên, anh nghĩ đến người đã để lại dấu son đó, trong lòng dâng lên một cảm giác bất bình.

Điều khiến anh không hài lòng hơn cả là phản ứng của Nguyễn Phương Thảo.

“Cô không giận à?”

“Tôi cũng muốn tức giận nhưng tôi phát hiện ra địa vị của mình không đủ.” Nguyễn Phương Thảo bình tĩnh nói: “Nếu như tôi nổi điên lên, anh và bạn gái của anh cùng nhau ghét tôi thì sao tôi sống nối nữa.”

Sau khi nghe thấy cô nói vậy, Lê Hoàng Huy cũng không thèm nói với cô nữa. Anh không hiểu tại sao “mạch não” của cô gái này lại kì lạ đến thế.

Hai người họ không nói gì thêm.

Nguyễn Phương Thảo ngắm nhìn đường phố sáng đèn bên ngoài cửa sổ, nếu như nói trong lòng cô không cảm thấy khó chịu thì là nói dối.

Trước đây cô đã kỳ vọng vào cuộc sống sau hôn nhân của mình rất nhiều. Thế nhưng, kết quả cô lại bị dội một gáo nước lạnh vào chính ngày mình kết hôn.



Sau một tiếng trên xe, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một biệt thự sang trọng.

Nguyễn Phương Thảo đẩy cửa bước xuống xe, cô phát hiện ra đây không phải biệt thự cô đến lần trước.

Xung quanh không có đèn, không giống như biệt thự để ở.

Tài xế đẩy hành lý của hai người họ vào biệt thự, sau đó lái xe rời đi.

Biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Lê Hoàng Huy và Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo khó tránh khỏi có chút lo lắng, cô chạm vào bộ váy cưới trên người, nói với Lê Hoàng Huy: “Tôi đi thay quần áo đây.”

Nguyễn Phương Thảo nói xong, không đợi đến lúc Lê Hoàng Huy trả lời, cô đã xách vali đi lên tầng.

Nguyễn Phương Thảo tuỳ tiện mở cửa, đi vào căn phòng gần cầu thang nhất. Sau khi bật đèn lên, cô mới phát hiện ra đây là phòng tân hôn.

Tấm rèm lớn và chăn trên giường đều màu đỏ, bên trên còn có một trái tim khổng lồ được xếp bằng cánh hoa hồng.

Nguyễn Phương Thảo không có tâm trạng để cảm thán về mấy thứ này, cô cũng quá lười tự ăn năn hối hận.

Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, sau đó búi tóc cao lên rồi đi xuống dưới nhà.

Dưới nhà, Lê Hoàng Huy đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn trước mặt anh có mấy chai rượu.

Nguyễn Phương Thảo nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

Lê Hoàng Huy rót cho cô một ly rượu vang mà phụ nữ khá thích, đẩy về trước mặt Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo cũng không ngại ngùng, cô nhấp một ngụm rượu, sau đó nói: “Chuyện chúng ta kết hôn khắp Tần Thành đều biết cả rồi, sao này tôi phải làm thế nào? Nếu cần chú ý những gì thì anh có thể nói rõ cho tôi biết, tránh đến lúc đó tôi lại làm sai.”

“Phản ứng của cô thật sự rất đặc biệt.”

“Không phải dấu son trên cổ áo anh là giữ lại cho tôi xem sao? Một gợi ý rõ ràng như vậy tôi còn không hiểu nữa thì còn gì để nói đây.”

Những ngón tay mảnh khảnh của Lê Hoàng Huy nghịch chiếc ly thuỷ tinh trong vắt, sau đó anh lấy ra một bản hợp đồng phía sau lưng.

“Cô ký vào đây đi.”

“Đây là gì?”

“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Lê Thị.”

Nguyễn Phương Thảo ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh chuyển cổ phần cho tôi làm gì?”

“Cô bất đắc dĩ trở thành vợ của tôi, tôi không bù đắp tinh thần cho cô, như vậy có hợp lý không?” Lê Hoàng Huy thích thú nói.

Nguyễn Phương Thảo không thèm nhìn hợp đồng, cô trực tiếp lật đến trang cuối rồi ký tên vào đó.

Sau khi ký xong, cô thản nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Lê, anh chia cho tôi bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm triệu.”

“Hai… hai trăm triệu tệ á?” Nguyễn Phương Thảo trợn trừng mắt nhìn bản hợp đồng cô vừa kí: “Chữ kí của tôi bây giờ có thể vô hiệu không?”

“Không thể. Ngày mai tôi sẽ giao cho trợ lý đi giải quyết việc này, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô trong chiều mai.”

“Không phải. Tổng giám đốc Lê, không phải là tôi không thích tiền, mà là anh không cần phải cho tôi nhiều tiền như thế đâu. Trong tay tôi có nhiều tiền như vậy cũng chẳng để làm gì. Anh có thể đừng doạ người kiểu thế không?”

“Đây là những gì cô xứng đáng có được.”

Sau khi ký xong hợp đồng, Nguyễn Phương Thảo vỗ ngực nói: “Tôi quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của người giàu có. Vậy anh nói cho tôi biết nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi đi, tôi phải làm gì? Có phải tôi cần chăm sóc Tiểu Bảo, nghĩ cách để cải thiện các triệu chứng tự kỉ của thằng bé không? Những chuyện này tôi đều có thể đồng ý với anh.”

“Cô không có yêu cầu gì sao?” Thấy cô không có nhiều phản ứng với hai trăm triệu tệ, Lê Hoàng Huy thầm khen ngợi cô.

“Yêu cầu của tôi trước đây tôi đã nói rồi mà. Từ nay về sau chúng ta không sống cùng nhau nữa, tôi hy vọng anh không khiến bố mẹ tôi buồn lòng. Trước đây tôi là bác sĩ nội trú, lịch làm việc và giờ nghỉ ngơi của tôi không ổn định. Bây giờ tôi là bác sĩ chính, trong hầu hết các trường hợp, về giờ làm việc cũng như các công việc khác sẽ không ảnh hưởng đến việc chăm sóc Tiểu Bảo. Tạm thời không còn yêu cầu gì khác.”

Sau khi Nguyễn Phương Thảo nói xong, cô lại nhấp một ngụm rượu vang: “Bây giờ nói về anh đi. Có phải chủ nhân của vết son môi trên cổ anh là người anh yêu thật lòng không? Cô ấy là ai? Sau này khi gặp nhau có phải tôi cần tránh đi hoặc là phối hợp diễn với anh không?”

Ngoài mặt nhìn biểu cảm của Nguyễn Phương Thảo trông có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hết sức khó chịu.