Chương 37: Hai trăm nghìn tệ trong thẻ ngân hàng

Nguyễn Phương Thảo đi về phía ngập tràn nắng vàng, ngâm mình trong ánh nắng.

Một lúc lâu sau, cô thấy hai bóng người, một người lớn, một trẻ em ở phía đối diện đang chạy về phía cô.

Chính xác mà nói là Lê Hoàng Huy đang đi bộ còn Tiểu Bảo đang chạy.

Hai bố con cùng mặc đồ thể thao, nhìn rất ấm áp.

Hai người cũng nhìn thấy cô, Tiểu Bảo giơ cánh tay nhỏ bé lên, vẫy mạnh tay với cô.

Nguyễn Phương Thảo mỉm cười, vẫy tay lại với cậu bé.

Tiểu Bảo mồ hôi nhễ nhại, chạy thật nhanh đến bên cạnh cô.

Nguyễn Phương Thảo ngồi xổm xuống khi cậu bé chạy gần về phía mình.

Tiểu Bảo không nghĩ gì nhiều, chạy ù vào vòng tay của Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo xoa đầu nhỏ đầy mồ hôi của cậu bé, cô hỏi: “Tiểu Bảo có mệt không?”

Tiểu Bảo lắc lắc đầu, cố dịu mặt vào lòng Nguyễn Phương Thảo.

Tiểu Bảo vừa di chuyển thì cổ áo nhỏ của cậu bé đã bị một bàn tay to kéo lại.

Lê Hoàng Huy nắm lấy cổ áo cậu bé, kéo cậu lùi về một bước: “Con đi tắm đi đã, đừng làm bẩn quần áo của mẹ.”

Tiểu Bảo buồn bã lườm Lê Hoàng Huy, không dám lao vào lòng Nguyễn Phương Thảo một lần nữa.

Lê Hoàng Huy thay đổi xưng hô khiến cho Nguyễn Phương Thảo ngỡ ngàng.

Cứ thế để Tiểu Bảo nhận cô làm mẹ thì có thích hợp không?

Cô vẫn chưa thể nhập vai được.

Sau khi Lê Hoàng Huy nói xong, anh mới nới lỏng tay nơi cổ áo của Tiểu Bảo.

Sau một nụ hôn vội vàng lên má Nguyễn Phương Thảo, Tiểu Bảo chạy một mạch về biệt thự.

Lê Hoàng Huy nhìn Nguyễn Phương Thảo: “Tối qua cô ngủ có ngon không?”

“Tôi ngủ ngon. Để Tiểu Bảo gọi tôi là mẹ như vậy có sớm quá không?”

“Khả năng tiếp nhận của thằng bé cũng không kém đến mức đó đâu.” Lê Hoàng Huy nói thêm: “Ở trước mặt cô, Tiểu Bảo không giống một đứa trẻ tự kỉ chút nào.”

“Nếu như không phải vì nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé trong căn phòng ấy, tôi cũng sẽ không tin nổi.” Nguyễn Phương Thảo nói, ngay sau đó tiếng thông báo tin nhắn trong điện thoại của cô vang lên.

Cô lấy điện thoại ra xem, nhận ra đó là thông báo số dư thẻ ngân hàng.

Nhìn dãy số 0 trước mặt, cô cảm thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Lê, anh nói nghiêm túc sao?”

“Chẳng lẽ hôm qua tôi nói đùa cô à?”

“Tôi bị mua chuộc bằng tiền sao?” Nguyễn Phương Thảo xấu hổ nhìn anh.

“Cô giá trị hơn nhiều so với số tiền đó, cô đừng coi thường mình như thế.”

Nguyễn Phương Thảo ừ ừ hai tiếng, sau đó tiếp tục nhìn vào dãy số với vẻ mặt sững sờ, cô không hề thích sự giàu có đột ngột như thế này.

Trước đây, thỉnh thoảng cô còn mơ tưởng mua được tờ vé số độc đắc, cô sẽ lập tức từ chức, mua nhà, mua xe, ngày ngày đi du lịch, mua sắm đủ thứ đồ xa xỉ hằng ao ước nhưng chưa mua nổi cho bố mẹ.

Bây giờ trong tài khoản ngân hàng của cô có đến hai trăm nghìn, cô chỉ cảm thấy hoang mang.

Xem ra một người nghèo bỗng dưng biến thành một người giàu cũng không đẹp đẽ như trong tưởng tượng.

Lê Hoàng Huy nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh nói: “Trong cuộc hôn nhân này, tôi và cô đều ở vị trí ngang nhau, tôi sẽ đối xử với bố mẹ cô như một người chồng bình thường của bao phụ nữ khác.”

“Tôi cảm thấy tôi đã kiếm được rất nhiều tiền.” Nguyễn Phương Thảo trả lời.

Cô thật sự không dám giống như lời Lê Hoàng Huy nói.

Lê Hoàng Huy là một người đàn ông hấp dẫn, cô sợ nếu như mình ở bên anh quá lâu, cô sẽ không kiểm soát được trái tim mình, sẽ yêu anh mất.

Hơn nữa cô tin chắc rằng trong lòng Lê Hoàng Huy vẫn còn bóng dáng một người khác.

Nguyễn Phương Thảo không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, vì vậy cô hỏi anh: “Anh có kế hoạch gì cho tình hình của Tiểu Bảo chưa? Trước mắt bác sĩ của cậu bé nói gì? Có cần gia đình chúng ta hợp tác gì không?”

“Tiểu Bảo từ sau khi mắc chứng tự kỉ đã không thể chịu đựng được việc ở chỗ đông người. Chỉ cần có nhiều người, thằng bé sẽ trở nên cáu kỉnh. Trước đây bác sĩ khuyên nên điều trị một cách thận trọng, sau khi Tiểu Bảo gặp cô, bác sĩ khuyên nên có tương tác giữa bố mẹ và con cái nhiều hơn. Nếu như cô chưa thể thích ứng với việc trong cuộc sống của mình có một đứa trẻ ngay lập tức, cô có thể sống ở bên kia trước, hai bố con tôi sẽ trở về biệt thự trước kia.”

Lúc này Nguyễn Phương Thảo mới hiểu tại sao hôm qua cô không nhìn thấy Tiểu Bảo trong đám cưới, cô trả lời: “Tôi không có vấn đề gì về việc này. Nhưng tôi chưa từng chăm sóc trẻ con, lúc đầu có thể sẽ gặp chút vấn đề nhỏ thôi. Anh và mẹ anh có thể chấp nhận việc này không?”

“Lần trước cô đã làm rất tốt. Tiểu Bảo cũng không giống như những đứa trẻ bình thường, nó không cần người khác phải giúp đỡ nhiều đâu. Đừng để Tiểu Bảo một mình ở trong môi trường xa lạ là được thôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Đợi đến khi kì nghỉ kết thúc, bác sĩ riêng của Tiểu Bảo sẽ đến, lúc đó cô có thể hiểu hơn về tình hình của thằng bé.”

“Được.”

Khi cả hai nói đến đây, chủ đề nay bỗng nhiên dừng lại, không ai nói tiếp nữa.

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy ngại ngùng, nhưng may mắn thay lúc này Tiểu Bảo đã tắm xong rồi.

Tiểu Bảo chạy lon ton về phía cô, nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Tiểu Bảo, nở nụ cười rạng rỡ với cậu bé.

Tiểu Bảo cũng nở nụ cười thật tươi, lấy máy tính bảng ra, viết: “Mẹ ơi, mẹ có thích chỗ này không?”

“Mẹ thích chứ. Con thì sao?”

“Con cũng thích lắm.”

Nguyễn Phương Thảo mỉm cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé: “Mẹ con mình đi dạo một vòng nhé?”

“Vâng. Con đưa mẹ đi!” Tiểu Bảo thích thú viết lên máy tính bảng.

“Được thôi.”

Lê Hoàng Huy nhìn hai mẹ con vui vẻ bước đi, anh phát hiện ra hai người họ quên mất anh luôn rồi.

Sự trầm mặc hiện lên trong đôi mắt Lê Hoàng Huy.

Lý do đầu tiên anh kết hôn với Nguyễn Phương Thảo đó là do sức hấp dẫn của cô đối với Tiểu Bảo. Cậu bé ở trước mặt cô ngoan ngoãn như những đứa trẻ bình thường khác.

Về điểm này, không có bất kì người phụ nữ nào có thể thay thế được cô.

Cũng vì vậy mà anh bảo người làm giấy đăng ký kết hôn cho anh với Nguyễn Phương Thảo.

Khi anh nói chuyện này với bố mẹ, anh nghĩ hai người họ sẽ phản đối kịch liệt.

Thế nhưng không ngờ rằng họ đã đồng ý ngay khi đọc về gia đình và lý lịch của Nguyễn Phương Thảo.

Lý do của họ rất đơn giản, đó là Nguyễn Phương Thảo có một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn, hơn nữa cô cũng từng cứu Tiểu Bảo. Người phụ nữ như vậy có thể bước vào nhà họ Lê.

Vì thế, hai người họ đã có một đám cưới hoành tráng.

Trước khi quen biết Nguyễn Phương Thảo, mẹ anh đã tìm kiếm những cô gái cùng tuổi, cùng tầng lớp với Lê Hoàng Huy, thế nhưng bố của anh đều không đồng ý.

Anh rất thờ ơ với mọi người và mọi việc, không có chút cảm xúc mãnh liệt nào.

Người duy nhất khiến anh cảm giác khác biệt chính là anh trai của anh.

Anh trai hơn Lê Hoàng Huy 5 tuổi, từ nhỏ đến lớn việc gì cũng đều do anh cả nhường anh, kể cả khi anh trưởng thành vẫn là anh cả nhường anh.

Biết Lê Hoàng Huy không có hứng thú với công ty và sự nghiệp của gia đình, anh cả đã tiếp quản tập đoàn Lê Thị, để cho anh có thể sống là chính mình, hơn nữa anh ấy còn để 51% cổ phần của tập đoàn đứng tên anh.

Cổ phần của ba người, anh cả và bố mẹ anh cộng lại cũng chỉ chiếm 49%.

Cách giải thích của họ rất đơn giản, đó là muốn cho anh sống những cuộc sống anh mong muốn.

Lê Hoàng Huy rất thích chơi những trò mạo hiểm, bất kể trò gì nguy hiểm anh cũng đều thử chơi.

Đã mấy lần anh suýt mất mạng thế nhưng anh chưa bao giờ chán cả.

Cho đến khi anh cả và chị dâu gặp tai nạn xe hơi, anh trở về nhà lo tang lễ cho họ, tiếp quản công ty, phụ trách chăm sóc Tiểu Bảo, anh mới hiểu ra trước đây anh sống tuỳ ý thế nào, gia đình đã chiều chuộng anh ra sao.

Khoảng thời gian đó chắc chắn là những tháng ngày u ám nhất trong cuộc đời anh.

Đoàn Vũ Hân cũng chia tay anh vào khoảng thời gian đó.

Thật ra anh không yêu Đoàn Vũ Hân quá nhiều, chỉ là anh không cảm thấy mệt mỏi vì cô ta.

Mối quan hệ của họ cũng không giống như tình yêu của các cặp đôi bình thường, họ thỉnh thoảng gặp nhau, đi ăn rồi đi xem phim, họ rất ít khi tiếp xúc thân mật. Về cơ bản, họ chỉ nắm tay, ôm nhau một chút và rất hiếm khi hôn nhau.

Nguyên nhân chủ yếu là anh cảm thấy việc hôn nhau rất gớm ghiếc.