Chương 43: Tiểu Bảo mất kiểm soát

Sau khi mọi người ăn tối xong, Nguyễn Phương Thảo lên lầu để giúp Tiểu Bảo đi tắm.

Nhìn thấy thân hình mềm mại trắng nõn của cậu bé ngồi trong bồn tắm được thiết kế đặc biệt dành cho trẻ em, lòng cô không khỏi thắt lại.

Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, điều gì khiến một đứa trẻ mới ba tuổi không muốn nói nữa.

Thấy Nguyễn Phương Thảo không lên tiếng, Tiểu Bảo nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô.

Nguyễn Phương Thảo lấy một chiếc khăn tắm lớn, quấn quay người đứa trẻ đang ướt sũng kia và đặt cậu bé lên đầu gối.

Sau đó dùng một chiếc khăn nhỏ khác để lau tóc cho Tiểu Bảo.

Khi tóc sắp khô, Nguyễn Phương Thảo dùng tay nhéo cậu bé một cái.

Cơ thể Tiểu Bảo run lên và bắt đầu vặn vẹo.

Nguyễn Phương Thảo một tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Bảo, tay kia nhẹ nhàng gãi vào nách và bàn chân nhỏ của cậu bé.

Tiểu Bảo lúc đầu vặn vẹo vài cái, sau đó thân thể đột nhiên ngừng chuyển động, kinh hãi nhìn Nguyễn Phương Thảo, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Nguyễn Phương Thảo nhận thấy sự bất thường của cậu bé, cô lập tức dừng động tác lại.

Đang định an ủi, trấn an cậu bé, đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tiểu Bảo vang lên.

Lê Hoàng Huy và Lưu Tử Xuyên đang bàn luận về công tác kiểm tra tiếp theo dành cho Tiểu Bảo ở dưới lầu.

Dù cuộc trò chuyện đang tiến triển khá tốt nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của cậu bé.

Thấy vậy, Lê Hoàng Huy vội vàng chạy nhanh lên lầu.

Tiểu Bảo mặt mày tím tái la hét, trông rất đau đớn.

“Em đã làm gì với con vậy?” Lê Hoàng Huy lạnh lùng nói, đón lấy Tiểu Bảo từ trong tay của Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo bị giọng điệu lạnh lùng của anh đâm thẳng vào tim, nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo bây giờ, cô rất lo lắng: “Em không biết, tự dưng thằng bé trở nên như thế.”

Lê Hoàng Huy liếc nhìn cô rồi đưa Tiểu Bảo trở về phòng.

“Không sao đâu, có bố ở đây rồi, ngoan nào. Không ai có thể làm tổn thương con được, con hiểu không?” Lê Hoàng Huy ôm lấy thân thể nhỏ bé, nhẹ giọng dỗ dành.

Giọng nói từ tính thường ngày lười biếng giờ lại càng trầm hơn, lộ ra sự mềm mại lạ thường.

Nhìn bóng lưng của Lê Hoàng Huy dần biến mất, Nguyễn Phương Thảo nuốt chửng cảm giác ngột ngạt trong lòng, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong phòng tắm.

Nhờ có sự an ủi của Lê Hoàng Huy, tiếng la hét của Tiểu Bảo dần dần yếu đi, khuôn mặt nhỏ từ từ tím tái thành trắng bệch, thân thể không còn run rẩy nữa, cậu bé ngoan ngoãn để cho Lê Hoàng Huy ôm vào lòng.

Tiểu Bảo vùi mặt vào cổ Lê Hoàng Huy, đôi tay mập mạp ôm chặt lấy cổ anh không buông.

Lê Hoàng Huy đưa tay vỗ vỗ tấm lưng gầy và non nớt của cậu bé, nói: “Nào, đừng sợ. Bố sẽ luôn ở bên con, và sẽ không bao giờ để con một mình."

Sau khi Lê Hoàng Huy thì thầm với Tiểu Bảo gần một giờ, Tiểu Bảo cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Lê Hoàng Huy lúc này mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng thay quần áo ngủ cho cậu bé, rồi đặt cậu bé lên trên chiếc giường nhỏ.

Lưu Tử Xuyên tranh thủ lúc Tiểu Bảo đang ngủ, anh ta khám toàn thân cho cậu bé: “Việc khám tâm lý sẽ thực hiện khi Tiểu Bảo ổn định về mặt cảm xúc, tôi sẽ quay lại khi có báo cáo."

“Vất vả cho anh rồi.”

"Anh Lê khách sáo quá. Thời gian không còn sớm, không làm phiền hai người nữa, tôi về đây. Tạm biệt!”

Sau đó, quản gia nhà họ Lê tiễn Lưu Tử Xuyên ra về.

Nguyễn Phương Thảo nhìn Tiểu Bảo đang ngủ trên giường và Lê Hoàng Huy, người đang ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm cậu bé không rời mắt, cô nói: "Tôi xin lỗi, tôi không biết sự tình lại thành ra như này.”

Lê Hoàng Huy chậm rãi xoa bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo: “Những gì tôi vừa nói khiến cô khó chịu à?”

Nguyễn Phương Thảo không ngờ rằng anh sẽ hỏi điều này, cô chậm rãi nói: “Không có.”

“Sau khi gặp cô, thằng bé rất ít khi đột ngột hét lên như vậy. Tôi còn tưởng rằng thằng bé có thể chấp nhận cô. Xem ra có vẻ vẫn không được.”

"Có lẽ nào tôi vừa làm một điều không nên làm với cậu bé không, nó khiến Tiểu Bảo nhớ lại điều gì đó chăng?”

“Cô vừa làm gì?” Lê Hoàng Huy sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Lúc nãy, tôi có nhéo cậu bé một cái. Lúc đầu thì Tiểu Bảo tránh đi, một lúc sau liền bắt đầu la hét lên. Chắc lúc đó cậu bé nhớ lại chuyện cũ hoặc là chuyện gì đó mà mình không thể chấp nhận được, không phản kháng lại được nên mới thế?” Nguyễn Phương Thảo nói một cách nghiêm túc.

"Lúc thằng bé gặp tai nạn, tôi không ở bên cạnh. Sau khi tôi chạy đến bệnh viện, thằng bé cứ ôm tôi và khóc. Từ lúc đó, Tiểu Bảo không cho phép ai đυ.ng vào người và cũng không giao tiếp với ai.”

“Rốt cuộc, cậu bé đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Phương Thảo có chút tò mò.

Cô nghĩ, nếu tìm ra chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Bảo thì cô có thể biết được mọi chuyện.

“Giờ cũng muộn rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, có gì tôi nói với cô sau.” Lê Hoàng Huy nhẹ giọng nói.

Nguyễn Phương Thảo thấy Lê Hoàng Huy không có ý tiếp tục nói chuyện, liền bảo anh: “Vậy thì tôi đi ngủ đây, nếu anh cần giúp thì cứ gọi cho tôi.”

“Ừm.”

Nguyễn Phương Thảo mở cửa đi ra ngoài, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tiểu Bảo, cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Ngày hôm sau.

Nguyễn Phương Thảo thức dậy sớm và thấy dì Lưu đang nấu bữa sáng trong bếp.

Nguyễn Phương Thảo lên lầu gõ cửa phòng Tiểu Bảo.

Cô thấy có chút hồi hộp, thấp thỏm đứng trước cửa phòng cậu bé.

Một lúc sau, bên trong có tiếng bước chân, sau đó cửa phòng được mở ra, đập vào mắt cô là dáng vẻ mệt mỏi của Lê Hoàng Huy.

Rõ ràng là đêm qua, anh chưa nghỉ ngơi gì cả.

“Tối hôm qua anh không ngủ à?”

“Ngủ một giấc rồi.”

“Tiểu Bảo không sao chứ?”

“Hiện tại tâm tình không ổn định, cô ăn sáng trước đi, không cần chờ đâu.”

“Không cần đi bệnh viện xem sao?”

“Đi vào thời điểm này sẽ chỉ khiến thằng bé thêm suy sụp, và thằng bé chỉ có thể làm công tác tư vấn tâm lý khi cảm xúc ổn định”.

Nguyễn Phương Thảo gật đầu và đi xuống nhà ăn sáng.



Lê Hoàng Huy quay lại giường của Tiểu Bảo, và thấy cậu bé đang mơ màng tỉnh dậy.

Sau hai giây, cậu bé nhanh chóng ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh cho đến khi thấy Lê Hoàng Huy, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy mới dịu dần.

Lê Hoàng Huy ngồi ở bên cạnh, ấm áp nói: “Con không thoải mái sao?”

Tiểu Bảo không trả lời mà leo vào vòng tay của Lê Hoàng Huy, ôm chặt lấy anh.

Lê Hoàng Huy chạm vào mái tóc mềm mại của cậu bé, không có ý đẩy ra.

Khi anh chàng nhỏ bé này sợ hãi thì lúc nào cũng dính chặt lấy anh, không rời nửa bước.

Lê Hoàng Huy an ủi Tiểu Bảo một lúc lâu rồi nói: “Hôm nay trụ sở chính tổ chức cuộc họp tổng kết hàng năm, bố không thể vắng mặt được. Con có muốn đi cùng bố không?”

Tiểu Bảo thân thể run lên, cậu bé ngập ngừng gật đầu.

“Vậy thì dậy rửa mặt đánh răng rồi đi ăn sáng đi. Mẹ vẫn đang đợi ở dưới nhà.”

Tiểu Bảo ôm Lê Hoàng Huy khi cậu bé nghe những lời này và huých tay anh, không biết muốn nói gì.



Nguyễn Phương Thảo đang thảo luận với dì Lưu xem có nên mang bữa sáng lên lầu hay không, ngay sau đó cô lập tức nhìn thấy Lê Hoàng Huy đang đi xuống cầu thang cùng Tiểu Bảo. Hôm nay cậu bé mặc một chiếc áo len màu vàng lông vịt nhỏ, trông rất đáng yêu.

Nguyễn Phương Thảo nhanh chóng giúp Lê Hoàng Huy kéo ghế và hỏi: “Anh và Tiểu Bảo muốn ăn gì?”

“Anh ăn cháo, em lấy cho Tiểu Bảo một phần sữa chua nhé.”

Nguyễn Phương Thảo đứng dậy đi vào bếp lấy sữa chua mà dì Lưu mới hâm nóng.

Lê Hoàng Huy đặt chiếc thìa vào tay Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ăn một cách chậm rãi, nhưng không có ý định rời khỏi Lê Hoàng Huy.

Nguyễn Phương Thảo nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ đi làm: “Hay là hôm nay en xin nghỉ làm nhé? Tối hôm qua anh đã vất vả chăm sóc Tiểu Bảo, cả đêm không ngủ rồi."

"Em cứ đi làm đi. Tiểu Bảo bây giờ chỉ dính đến anh, em ở nhà cũng không có tác dụng gì lắm.”

Nguyễn Phương Thảo suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Vậy thì nếu có chuyện gì anh gọi điện thông báo cho em nhé.”

Nói xong, Nguyễn Phương Thảo cầm túi và rời đi.