Chương 48: Con sẽ ở cùng mẹ

Nguyễn Phương Thảo nghe xong liền cảm thấy lạnh cả sống lưng: “Bố làm trong ngành này nhiều năm như vậy, không thể nào xảy ra sơ suất mà bố không biết được. Biết bao nhiêu dự án và thiết kế công trình bố làm, trước giờ chưa xảy ra sai sót.”

“Mẹ cũng không tin, nhưng tất cả các bằng chứng bây giờ đều chĩa vào ông ấy.”

“Cho nên, bây giờ bố đã bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn rồi sao?”

Phương Tâm Lan gật đầu yếu ớt.

Nguyễn Phương Thảo im lặng một lúc lâu: “Mẹ, tại sao lúc đó bố và mẹ không nói với con chuyện này?”

Phương Tâm Lan mở miệng nói: "Nếu bố mẹ nói cho con biết, con nhất định sẽ nhờ con rể giúp. Bọn con cũng vừa mới kết hôn, mẹ không muốn con rể bị ảnh hưởng bởi chuyện nhà chúng ta. Nếu làm vậy, bên thông gia chắc chắn sẽ hiểu sai chúng ta, sau này con cũng khó mà sống dễ dàng bên đó được.”

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy vừa đau xót vừa ấm áp bởi những lời quan tâm mẹ dành cho mình: “Nếu chúng ta không thể giải quyết việc này, chúng ta chỉ có thể nhờ Hoàng Huy giúp đỡ thôi. Nếu sự việc của bố trở nên nghiêm trọng, đến lúc họ biết có khi cho rằng chúng ta đang coi thường, không xem họ như một gia đình thực sự.”

Phương Tâm Lan thở dài: “Con nói cũng đúng, vậy tối nay con về nhà đi, nói chuyện với con rể, xem phản ứng cậu ta như thế nào.”

“Bố không có ở nhà, cho nên tối nay con sẽ ở cùng mẹ.”

“Con ở đây lây bệnh cúm mất, chỉ cần con không xuất hiện trước mặt mẹ, mẹ có thể sống thêm mấy chục năm nữa ý.”

Nguyễn Phương Thảo khịt mũi, sau đó để đồ ăn ra bàn.

Mặc dù Phương Tâm Lan muốn Nguyễn Phương Thảo về nhà, nhưng cô vẫn khăng khăng ở lại với bà ấy đến tận 10h rồi mới lái xe về biệt thự.

Lúc cô trở lại biệt thự cũng đã gần mười một giờ.

Lê Hoàng Huy vẫn đang ngồi trong phòng khách làm việc.

Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ cùng với đôi mắt đang chăm chú vào cuốn sổ trên đùi, cộng thêm những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt nhanh trên bàn phím, trông hấp dẫn vô cùng.

Nguyễn Phương Thảo không ngờ rằng anh sẽ đợi cô.

Sau khi Lê Hoàng Huy gửi tài liệu sửa đổi cho trợ lý đặc biệt, anh mới ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ thế nào rồi?"

“Cảm lạnh thông thường, anh không cần lo lắng quá.”

“Không sao là tốt rồi.” Lê Hoàng Huy chỉ vào sô pha đối diện: “Ngồi đi.”

Nguyễn Phương thuận theo lời anh ngồi xuống, trong lòng nghĩ xem nên nói với anh về chuyện bố mình như thế nào.

Do dự một hồi, mãi sau cô mới nói: “Đại gia, tôi cần sự giúp đỡ của anh.”

“Hả?” Lê Hoàng Huy đáp.

Giọng nói có chút lười biếng, nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

“Bố tôi đã gặp phải một vài chuyện mà tôi không thể giải quyết được.” Nguyễn Phương Thảo kể lại cho anh toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.

Lê Hoàng Huy sau khi nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này tôi cũng định nói với cô, lúc trước do tôi bận chăm sóc Tiểu Bảo với một số chuyện ở công ty, tình cờ hôm nay tôi mới biết được việc này. Tôi tin con người của ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không làm chuyện đó. Được rồi, tôi sẽ điều tra những người có liên quan và làm sáng tỏ chuyện này, yên tâm không để bố cô chịu ảnh hưởng đâu.”

Đôi mắt của Nguyễn Phương Thảo đột nhiên đỏ bừng, nghe những lời này cô gần như sắp khóc vì cảm động.

Thời gian anh quen cô chưa nhiều nhưng cũng đủ khiến anh tin tưởng cô và bố cô trong việc này.

“Cảm ơn anh, đại gia.” Nguyễn Phương Thảo sụt sịt và nghẹn ngào.

"Cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi. Nếu có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô, đừng để mẹ lo lắng nhé.”

“Ừ, ừ.” Nguyễn Phương Thảo có chút xấu hổ, gãi đầu rồi đi lên lầu.

Lê Hoàng Huy mỉm cười nhìn theo cô gái trẻ kia cho đến khi bóng cô khuất dần mới lôi điện thoại di động ra.

“Anh hai, nửa đêm gọi điện, có chuyện gì sao?” Giọng nói lười biếng của Ngô Tấn Lâm vang lên, bên trong điện thoại còn vang lên những tiếng nói cười đùa của đám thanh niên trẻ.

Lê Hoàng Huy cau mày: “Tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi."

“Anh đợi một chút.” Ngô Tấn Lâm vừa nói vừa đứng dậy từ trên sô pha, vẫy tay với người phụ nữ đang định ôm cậu ta rồi bước ra khỏi phòng: “Được rồi, anh hai, anh nói đi.”

"Cậu giúp tôi điều tra chuyện của Nguyễn Sơn Hà. Chuyện trong giới các cậu, tôi không nắm rõ nhiều, cậu xem lần này ai muốn gây sự với Nguyễn Sơn Hà?”

"Ồ, ra là chuyện đó. Nguyễn Sơn Hà là người rất có tiếng tăm trong lĩnh vực này. Đột nhiên xảy ra việc như vậy chắc hẳn là có người nhìn ông ấy không vừa ý nên muốn gây sự. Có điều, người đứng đằng sau phải là người có quyền có thế, ai mà biết Nguyễn Sơn Hà lại là bố vợ anh chứ!”

“Vậy là cậu biết ai đứng sau, đúng không?”

“Tôi vẫn đang điều tra xem là ai. Nhưng tôi nghe phong thanh thấy bảo là người nhà họ Chu.”

“Người nhà Diệp Vĩ ư?” Lê Hoàng Huy đột ngột hạ tông giọng xuống.

"Không phải, cho dù Diệp Vĩ đã chết, thì đó cũng là chị dâu của anh. Nhà họ Chu vẫn muốn nương tựa vào nhà anh, chắc chắn họ sẽ không ngu ngốc làm chuyện như vậy. Nghe nói đó là họ hàng bên nhà họ Chu. Anh có nhớ lần trước chúng ta tham gia hội thảo về bệnh tim mạch không? Có một cô gái tên là Chu Đồng, cô ta là bạn gái của bạn trai cũ của vợ anh đấy, tôi nghĩ cô ta có khả năng liên quan đến chuyện này.”

Lê Hoàng Huy đáy mắt chợt lóe một tia lạnh lùng, nói: "Tôi sẽ điều tra người này. Chuyện bên Nguyễn Sơn Hà, cậu giúp tôi phụ trách nhé, cố gắng giảm tối đa rủi ro chuyện này, tránh ảnh hưởng tới sự nghiệp phát triển của ông ấy sau này.”

“Tôi biết rồi.” Ngô Tấn Lâm bối rối hỏi: “Tiểu Bảo sao rồi? Bây giờ chắc thằng bé đỡ sợ rồi nhỉ, còn tham gia cả cuộc họp tổng với anh cơ mà!”

“Ổn hơn rồi.”

“Vậy thì tốt.” Ngô Tấn Lâm dường như nghĩ tới điều gì đó. “Tiện thể, mấy ngày trước Đoàn Vũ Hân hỏi tôi về mối quan hệ giữa anh và chị dâu. Có vẻ cô ta vẫn còn lưu luyến anh lắm.”

"Vợ tôi bây giờ là Nguyễn Phương Thảo. Nếu sau này gặp cô ta, cậu làm như không thấy là được.”

"Vâng, coi cô ta như người vô hình. Thôi tắt máy đây, anh lo chăm sóc Tiểu Bảo đi.”

Ngô Tấn Lâm nói xong liền cúp điện thoại di động, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Đoàn Vũ Hân đang đứng ở phía sau: “Mẹ kiếp, bà nội nó, làm ơn lần sau đi đâu thì nói một tiếng cái.”

Đoàn Vũ Hân sắc mặt tái nhợt: “Hoàng Huy vừa nói gì với anh thế?"

“Anh hai nhờ tôi giúp anh ấy điều tra chút chuyện.” Ngô Tấn Lâm nói: “Sức khỏe của cô không tốt, cô ra đây làm gì?”

"Nếu cứ ở lại đây chắc tôi phát điên mất. Tu tâm dưỡng tính ư, anh nói xem, có phải là tôi không có cơ hội nào với anh ấy đúng không?”

Ngô Tấn Lâm nghĩ đến những gì Lê Hoàng Huy vừa nói: "Trên thế gian này thiếu gì đàn ông, cô đổi người khác là được, đâu nhất thiết phải là anh ấy?”

Đoàn Vũ Hân nghe thấy ẩn ý trong lời nói của cậu ta: “Tại sao anh ấy không tha thứ cho tôi? Có đôi lúc, tôi cảm thấy anh ấy có tình cảm với mình nhưng có lúc lại không. Nếu anh ấy từng yêu tôi, làm sao có chuyện cắt đứt hết mọi tình cảm như vậy. Tôi vì đứa trẻ đó mà biến thành bộ dạng như này, nhưng anh ấy vẫn không chút mềm lòng nào với tôi cả.”

Ngô Tấn Lâm không biết nên an ủi cô ta như thế nào, thật ra cậu ta cũng chưa bao giờ hòa hợp với Đoàn Vũ Hân.

Đoàn Vũ Hân trông vậy mà yếu đuối, mỏng manh vô cùng, có thể bật khóc bất cứ lúc nào, người như vậy cần được quan tâm, chăm sóc hơn nữa.

Tuy nhiên cũng chẳng có ai có thời gian nhàn rỗi mà chăm sóc từng li từng tí một, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa được.

Nhưng Đoàn Vũ Hân cũng chưa đến mức phiền phức như thế.

Ngô Tấn Lâm nhẹ vỗ vai cô ta: “Cô cứ đối xử với người ta như thế này cũng chẳng có ích gì. Anh hai tôi mà nhìn thấy cô đau khổ như vậy chắc chắn sẽ bảo cô dưỡng sức khoẻ đi. Làm gì có ai hồi trẻ mà chưa thất tình chứ, cố gắng vượt qua là được mà.”

Sau khi Ngô Tấn Lâm nói xong, cậu ta quay lại phòng, sợ rằng Đoàn Vũ Hân sẽ mè nheo tiếp.

Trên hàng lang chỉ còn lại một mình Đoàn Vũ Hân, cơ thể cô ta đột nhiên run lên.



Nguyễn Phương Thảo lăn lộn trên giường cả đêm, mãi cho đến tận sáng cô mới chợp mắt được một lúc.

Lúc sau, cô cố gắng thức dậy, đôi mắt thâm quầng do tối qua không ngủ được. Đột nhiên, Nguyễn Phương Thảo chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cho nên cô liền chui vào giường ngủ tiếp.

Mãi cho đến tận gần 8h cô mới tỉnh dậy.

Khi cô đi xuống cầu thang thì bắt gặp Lê Hoàng Huy và Tiểu Bảo trở về nhà sau khi tập thể dục.