Chương 80: Anh ta chỉ yêu bản thân mình thôi

Người con trai kia nhìn Nguyễn Phương Thảo với ánh mắt khinh thường: “Ngoan ngoãn ở đây, đến lúc đó khắc tự biết. Cô đừng mơ tưởng tới việc chạy trốn, nếu không đừng trách chúng tôi dùng dao với cô.”

Nói xong anh ta đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Nguyễn Phương Thảo rất cảm kích vì cậu thanh niên kia không tắt đèn, cô rời khỏi giường, cẩn thận tiến đến bên cạnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là bóng tối vô tận, chỉ có một chút ánh sáng len lỏi vào trong đống phế thải xây dựng đằng kia.

Tấm nhựa được bao phủ đầy bụi và bụi, có lẽ những vật liệu này đã không sử dụng trong một thời gian.

Với lại, nó cũng không giúp ích gì cho tình hình hiện tại của Nguyễn Phương Thảo.

Chỉ từ một vài câu nói với chàng trai kia, cô có thể nhận ra được hai điều.

Một là có những người khác ở đây, hai là họ chưa tìm ra cách để đối phó với cô.

Điều này có nghĩa trước lúc họ tìm ra cách ứng phó, Nguyễn Phương Thảo vẫn còn an toàn.

Người đã sai bọn họ bắt cóc cô khi mà còn chưa lên kế hoạch thấu đáo, nghĩ cách xử lý Nguyễn Phương Thảo, rốt cuộc là ai?

Có khi nào là bọn chúng đang kiêng dè, lo sợ Lê Hoàng Huy?

Lê Hoàng Huy liệu có đang đi tìm cô không?

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy bất an vô cùng.

Cô đứng bên cửa sổ hồi lâu, cố gắng nghĩ cách giải quyết.

Mãi đến khi không trụ được nữa, Nguyễn Phương Thảo mới chìm sâu dần vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau.

Nguyễn Phương Thảo đột nhiên bị cái tát đánh giật mình tỉnh dậy, năm ngón tay in hằn trên mặt cô, đau như muốn nổ tung.

Người con trai kia đêm qua thấy cô đã tỉnh dậy sau khi ngấm thuốc mê, anh ta tiến tới, kéo cổ áo cô lôi dậy.

Nguyễn Phương Thảo di chuyển theo sức kéo của anh ta, cô bị lôi xồng xộc xuống lầu.

Sau khi quan sát, cô phát hiện ra rằng nơi cô ở bây giờ là một biệt thự bỏ hoang, xung quanh không có ai ở cả.

Ngoài người con trai kia ra, trong sân còn có rất nhiều người.

Cô hiện đang nhìn thấy năm người, và Nguyễn Phương Thảo cũng không biết có bao nhiêu người ngoài tầm nhìn của mình.

Sau khi người con trai đó đẩy Nguyễn Phương Thảo ngã xuống, anh ta liền mở cửa đi ra ngoài.

Đập vào mắt cô là hình bóng của Chu Đồng đang ngồi chễm chệ trong phòng khách, ánh mắt cô ta thờ ơ, lạnh lùng nhìn bộ dạng thảm hại của Nguyễn Phương Thảo.

Sau khi Nguyễn Phương Thảo ổn định lại dáng ngồi, cô bình tĩnh nhìn Chu Đồng.

Chu Đồng bất mãn nói: "Nguyễn Phương Thảo, cô như vậy còn giả bộ cao giá, lạnh lùng cái gì?”

“Tôi đang giả vờ cao giá, lạnh lùng?” Cô luôn nghĩ rằng mình đang đi theo một lộ trình ngớ ngẩn.

"Cô có biết tôi ghét cô nhất là cái gì không? Rõ ràng là cô cái gì cũng kém tôi, tôi tài giỏi, ưu tú như vậy, bọn họ đúng là lũ ngốc.”

Nguyễn Phương Thảo nhất thời không nói nên lời, cô còn không biết mình lại như vậy.

Nguyễn Phương Thảo trầm mặc chốc lát hỏi: “Vậy giờ cô muốn như thế nào? Cô tưởng bắt cóc tôi là sẽ lấy lại được toàn bộ sao?”

"Cái tôi cần là từ bỏ tất cả. Trần Vân Đình chia tay với tôi rồi, tại sao tôi phải từ bỏ chứ?”

Nguyễn Phương Thảo kinh ngạc nhìn về phía Chu Đồng, đột nhiên cô nở nụ cười: “Đây không phải là rõ ràng sao? Tôi trước đây là một tấm gương sống. Cô không những không coi đây là bài học mà còn xông lên với anh ta."

“Cô luôn coi tôi là trò cười?”

"Tôi cười cái gì cô chứ. Tôi không hiểu lắm, cô xinh đẹp, gia cảnh tốt lại còn thông minh, tại sao lại vì Trần Vân Đình mà kết liễu chứ? Ban đầu tôi nghĩ lý do anh ta chia tay tôi là vì tôi chưa đủ tốt, cho nên mới bị đá? Sau này, tôi nghĩ kĩ lại, Trần Vân Đình chẳng qua là đang lấy chúng ta làm bàn đạp, đầu tiên là tôi, sau này là cô. Cô tưởng rằng hôm nay cô gϊếŧ tôi thì có thể níu kéo được anh ta hay là chứng minh giá trị của bản thân mình sao? Chứng minh rằng cô tài giỏi hơn tôi, hấp dẫn hơn tôi sao? Tất cả các thước đo tiêu chuẩn đó đều là giả tạo, mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau. Một người thông minh như cô sao lại thích đâm đầu ngõ cụt vậy?”

“Cô bây giờ còn muốn lên mặt dạy đời tôi ư? Cô có tư cách gì? Nếu không phải vì cô, Trần Vân Đình và tôi đã kết hôn từ lâu rồi?”

Nguyễn Phương Thảo nhìn Chu Đồng thở dài khi thấy hai mắt cô ta đỏ hoe lên, sắc mặt phờ phạc.

"Vậy thì cô nghĩ sao? Cô cho rằng cô và Trần Vân Đình đi đến bước này là lỗi của tôi sao? Tôi có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Tôi giờ là phụ nữ đã có gia đình, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi chọc tức một người đàn ông đã bỏ tôi nhiều năm trước? Kể cả tôi có không lấy chồng đi chăng nữa, tôi cũng không thèm anh ta.”

“Nhưng anh ấy yêu cô!”

“Anh ta chỉ yêu bản thân mình thôi.” Nguyễn Phương Thảo bất lực nhìn Chu Đồng: “Chị gái à, chị nhiều nhất là chỉ mất đi một mối tình, cùng là phụ nữ có nhất thiết phải làm khó nhau như vậy không? Cô không thể vì một người đàn ông đã chia tay với cô mà bắt cóc bạn gái cũ của anh ta được, sao cô không đi bắt bạn gái cũ cũ của anh ta ý?”

"Cô có biết anh ấy đã nói gì khi chia tay tôi không? Tôi ước gì mình có thể gϊếŧ anh ấy ngay sau khi nghe được điều đó! Anh ấy nói anh ấy chưa bao giờ yêu tôi và nói rằng anh ấy có lỗi với cô. Trần Vân Đình muốn tôi buông tha cho anh ấy, thậm chí anh ấy còn quỳ xuống, đưa tất cả tiền tiết kiệm và nhà mấy năm nay cho tôi chỉ để tôi buông tha!” Chu Đồng nói xong, trong mắt cô ta bộc phát ra hận ý nồng đầm.

“Nguyễn Phương Thảo, cô dựa vào cái gì mà sau bao nhiêu năm vẫn chiếm trọn trái tim của anh ấy? Tại sao chứ, tôi đã vất vả nhiều năm như vậy, thế mà trong mắt anh ấy và cô, tôi đều là trò cười? Tình cảm của tôi bỏ ra không đáng vậy sao? Tại sao tôi lại gặp phải chuyện như vậy? Tại sao chứ? Nguyễn Phương Thảo, cô nói cho tôi biết tại sao đi?”

Nhìn vẻ mặt méo mó của Chu Đồng, Nguyễn Phương Thảo không khỏi lo lắng sợ rằng cô ta sẽ bóp chết mình.

Bây giờ hoàn cảnh của cô ta quá thiệt thòi, không còn chỗ cho sự phản kháng nữa.

Hiện tại, điều cô nên làm nhất chính là ổn định cảm xúc của Chu Đồng.

Nguyễn Phương Thảo sắp xếp lại suy nghĩ của mình nói: "Cô có biết tại sao anh ta lại làm như vậy không? Cô cho rằng anh ta làm thế là vì tôi à? Tôi với anh ta chia tay cũng ngót nghét 7 năm rồi, trong 7 năm đó anh ta và tôi không có bất cứ liên hệ nào. Vậy mà anh ta lại bảo yêu tôi lúc chia tay cô, cô không cảm thấy buồn cười sao? Một người đàn ông thông minh như anh ta sẽ nghĩ cách chuyển hận thù và tức giận của cô cho người khác, như thế anh ta có thể tránh được sự báo thù của cô và gia đình cô?”

“Cô đang ngụy biện!” Chu Đồng có chút lý trí, nhưng cảm xúc vẫn không ổn định.

"Tôi ngụy biện làm gì? Tôi và anh ta không còn can hệ gì với nhau 7 năm trước rồi. Anh ta khıêυ khí©h chồng tôi trong cuộc họp tim mạch. Nếu anh ta không dời sự chú ý của cô khi chia tay với cô, anh ta sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm và đả kích gì? Điều đó cho thấy, anh ta, Trần Vân Đình cực kỳ hiểu rõ con người cô.”

“Tôi không tin những lời cô nói.”

“Cô có tin hay không không quan trọng. Điều quan trọng là cô muốn gì? Cô có biết mình sẽ phải đối mặt với hình phạt nào khi bắt cóc không? Cô có nghĩ nếu Lê Hoàng Huy biết tôi bị bắt cóc, anh ấy sẽ để im cho cô sao? Hoặc cô và gia đình cô có thể chịu nổi sự trả thù của Lê Hoàng Huy sao?”

“Cô đừng có doạ tôi!”

"Cô cho rằng tôi còn có tâm tình nhàn rỗi đi hù dọa cô sao? Tôi chỉ muốn cô dừng lại trước khi cô phạm phải sai lầm lớn. Cô thất tình, ừ, quả thực rất đáng buồn, nhưng cách giải quyết nỗi buồn của cô lại là bắt cóc bạn gái cũ của bạn trai cũ, điều đó khiến tôi không thể chịu nổi. Cô còn trẻ và còn có cả một tương lai rạng ngời phía trước. Đừng vì một tên cặn bã không yêu thương mình mà hủy hoại tương lai của cô và gia đình cô. Như thế không đáng chút nào. Đương nhiên, nếu cô cho rằng thế giới này sẽ tươi đẹp hơn khi không có tôi thì tôi cũng đành chịu, không biết nói gì. Còn nếu sau khi gϊếŧ tôi, tôi cá chắc cô cũng chẳng sống nổi đâu. Nếu chúng ta cùng chết, nhưng Trần Vân Đình vẫn còn sống, anh ta sẽ tiếp tục dùng những lời đường mật dụ dỗ, lừa đảo con gái nhà lành, sau đó kết hôn, sinh con, sống cuộc đời của anh ta. Cô muốn kết cục như vậy sao?”