Chương 44: Buông tay

An Nhiên đang mơ trong mơ cô nhìn thấy mẹ mẹ cô ôm cô khóc nức nở cô đòi đi theo nhưng bà không đồng ý cứ thế chào tạm biệt rồi xoay người rời đi An Nhiên cố đuổi theo cái bóng của bà vừa đi vừa khóc vừa gọi:

_Mẹ! Mẹ ơi chờ con với!

_...

_ Mẹ ơi cho con theo với!

_...

_ Mẹ! con đau, đau lắm mẹ ơi!

Tiếng nghẹn ngào của cô ngày một lớn hơn tới khi bóng bà biến mất cô mới bừng tỉnh dậy, tiếng nức nở vẫn còn

, cô từ từ mở mắt đôi mắt đẹp diễm lệ nhạt nhòa nước mắt, ý thức dần lấy lại cô nhớ cô bị anh cầm gậy đánh lên cánh tay trái do quá đau đớn cô đã ngất lịm đi, mở mắt nhìn bốn phía vẫn căn phòng ấy chỉ là cô đã được cởi trói được đặt nằm trên giường, thiết bị y tế cắm trên người cô, tay trái không cử động được đau đớn...

Nghe tiếng cô nức nở Thím Trương ở gần đó quyét dọn chạy nhanh tới:

_Cô chủ cô tỉnh rồi à, cô dọa tôi chết mất...

An Nhiên quay sang nhìn bà cảm động, sau cùng người lo lắng cho cô vẫn là Thím Trương, giọng cô khàn khàn:

_ Con...

An Nhiên chưa kịp nói hết Thím Trương nhanh tay đưa cô cốc nước ấm rồi nâng cô ngồi dậy để uống, do cánh tay không cử động được lên hơi khó khăn, An Nhiên được đưa dựa vào đầu giường uống từng ngụm nước nhỏ lúc này cô mới thấy cổ họng đỡ khô nhỏ giọng:

_ Cảm ơn.

_ Không có gì là bổn phận của tôi thưa cô chủ, tạ ơn trời cô bình an

Thím Trương mắt hơi hoe đỏ nhìn cô đầy thương cảm, sao cô chủ của họ lại bị cậu chủ ra tay tàn nhẫn như thế, e là sau này cánh tay không dùng được, mà cậu chủ ra lệnh gọi bác sỹ tới chứ không cho mang cô tới bệnh viện, cho người bảo vệ ngoài cửa không cho ai vào và tuyệt đối không cho ai trong nhà gọi cho ông bà chủ...

Bà quay sang nhìn cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi nước mắt thì lặng lẽ quay người xuống lấy canh lên cho cô, có lẽ cô đã đói.

Bây giờ thì cô đã hiểu chết tâm là gì, là không còn dám bất kì một tâm tư nào đặt trên người đàn ông lạnh lùng tuyệt tình này, nếu sau này cô trở thành tàn phế anh có buông tha cô để cô rời đi không? cô ước mình như cánh chim ngoài kia tự do bay lượn không bất kì một giàng buộc nào cả trong đầu cô tự nhiên bình thản đến lạ, cô chấp nhận buông tay, buông đi đoạn tình cảm đau khổ này.

Một gậy này anh dành cho cô là để cho cô tỉnh mộng, bớt mơ tưởng hão huyền về tương lai của bọn họ, cho dù sau này tương lai của cô sẽ mãi mãi không có anh, anh không thuộc về phần thế giới của cô.

Nghe tiếng mở cửa An Nhiên giật mình thu hồi lại cảm xúc, đưa tay lau nhẹ những vệt nước mắt trên mặt qua qua nhìn, người đàn ông cao lớn bước vào đưa ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn cô, cô cũng nhìn anh không tránh né, chỉ là lòng cô như chim sợ cành cong hơi chột dạ lui người lại một chút sát tường hơn rồi quay mặt ra cửa sổ.

Anh âm trầm nhìn cô không biểu lộ tia cảm xúc gì một lát giọng nói giá lạnh tàn nhẫn vang lên phá vỡ bầu không khí có chút ngột ngạt:

_ Đây là hình phạt tội phản bội dành cho cô, cô lên nhớ rằng cô không có giá trị gì cả, cô được mua về bằng tiền 2 tỷ tệ cứu Mạc Gia,nên đừng bao giờ nghĩ phản bội tôi dù trong tư tưởng.

An Nhiên quay đầu lại bình thản tới mức Nguyên Phong nhìn thấy cô bây giờ như một người xa lạ, đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú, cô đang muốn nhìn xem người đàn ông này được làm bằng gì có trái tim không tại sao lại tàn nhẫn như ác ma như thế, cô nhếch môi cười nụ cười thê lương:

_ Hàn tiên sinh tôi có giá vậy sao? một người sắp tàn phế như tôi anh còn giữ lại để làm gì, một là anh gϊếŧ chết tôi ngay tại nơi này hai là để tôi rời đi, vĩnh viễn cả đời không bao giờ dám làm phiền anh dù một phút giây nào.

Giọng cô lớn dần, anh nghe thấy cô nói vậy đôi mắt có chút bối rối, nhưng niềm kiêu hãnh của anh chưa bao giờ cho anh được phép lùi bước nhất là người phụ nữ này.

Anh đi tới ép sát người cô đưa bàn tay lành lạnh bóp cằm cô bắt cô quay lại nhìn mình:

_ Rời đi! cô nằm mơ đi! trừ khi tôi chết.

Một câu nói phá tan hi vọng nhỏ bé của cô, cô cứ nghĩ khi cô tàn phế anh sẽ thả cô đi nhưng không anh vẫn tuyệt tình như thế...

An Nhiên chớp đôi mắt giấu đi cảm xúc của mình, cô không muốn khóc trước mặt anh, càng không muốn để anh nhìn ra sự yếu đuối của cô,nhẹ giọng:

_ Cánh tay này là chuộc lỗi cho Mạc Vân Kiều vẫn chưa đủ?

Nhìn cô thản nhiên nói trong giọng nói lại mạnh mẽ không hề yếu đuối như thế anh chợt thấy tức giận, tại sao cô lại cứng đầu như thế, cô có thể mở miệng cầu xin anh trước khi anh vung gậy xuống, anh đã do dự nhưng cô không hề mở miệng cô đứng im hứng trọn nó mà không hề giẫy dụa hay cầu cứu, cỗ tức giận trong anh không sao kiềm chế được anh lạnh lùng buông cằm cô ra đứng thẳng dậy cất tiếng:

_ Cô nghĩ một cánh tay đủ cho một mạng người?

An Nhiên lại bật cười nụ cười càng thê lương hơn:

_ Được tôi sẽ chờ ngày anh lấy mạng của tôi bất kì lúc nào!

Câu nói rất nhẹ nhưng vào tai anh như dao găm thẳng vào tim anh đau nhói, cô nói cô chờ ngày anh sẽ gϊếŧ chết cô mà không hề sợ hãi, run sợ đây có phải là Mạc An Nhiên không? hay một người xa lạ... Anh im lặng không lên tiếng xoay lưng bỏ đi, sau tiếng đóng cửa thật mạnh là trả lại một căn phòng yên ắng, An Nhiên vô lực gục mặt vào đầu gối bật ra tiếng nức nở...