Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giờ phút này, Tần Mật Mật giống như một em bé đang ngủ say, hình ảnh này đã khắc sâu vào trái tim Khương Thiên Hạo.

Anh thật phải làm như vậy sao?

Anh vừa rồi nhiều chuyện cứu cô từ trong tay tên háo sắc kia, bây giờ nếu ném cô ra giữa vùng hoang vu này có phải anh rất ngu?

Khương Thiên Hạo cuối cùng cũng quyết định dừng tay.

“Thôi!”

Anh đóng cửa xe lại, trở về vị trí của mình, cài dây an toàn cho cô gái bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng đạp ga từ từ chạy đi. Xuống núi, Khương Thiên Hạo thấy ven đường có một cái khách sạn nhỏ liền lái xe vào.

Anh quyết định để cô ở chỗ này. Trả tiền, anh lái xe vào gara. Dừng xe xong, Khương Thiên Hạo nhìn trái nhìn phải, trong miệng nhắc đi nhắc lại: “Đây là cái nơi quỷ quái gì? Nhỏ như vậy, là cho con ruồi ở sao? Nơi này mà còn thu lệ phí 50 ngàn, cũng không tránh khỏi……………”

Tần Mật Mật đang ngủ mà nghe được “50 ngàn” lập tức nhảy lên!

Cô kêu: “50 ngàn? Ở đó có 50 ngàn? Tôi muốn kiếm!”

Không thể nào?

50 ngàn mà có thể làm cho cô tỉnh dậy?

Sớm biết như vậy anh đã nói một tỷ, làm cho cô tỉnh dậy sau đó đuổi cô ngồi taxi về nhà.

Khương Thiên Hạo vừa suy nghĩ trong lòng vừa nhìn Tần Mật Mật, ánh mắt đầy sự hứng thú.



Bỗng nhiên, anh lại có hứng chơi đùa tiếp………..

“Cô muốn kiếm 50 ngàn?” Khương Thiên Hạo khoanh hai tay ở trước ngực, nói với cô.

Tần Mật Mật đột nhiên nhìn thấy Khương Thiên Hạo xuất hiện trước mắt, giống như một con quỷ, hét lên muốn ra ngoài.

“A---- ------ ------ ------ ----“

Đây không phải là………..Cái người “lái xe bỏ mạng” sao? Cô làm sao không thể thoát khỏi anh ta đây?

Hình như là sợ phải trải nghiệm lại cái thể loại đua xe đó, Tần Mật Mật ngay cả câu thăm hỏi cũng không dám nói với anh, liền cuống quít đẩy cửa xe chạy trốn.

Nhưng là làm sao có thể đơn giản như vậy?

Khi Tần Mật Mật thật vất vả xuống xe, chạy tới cửa thì đã thấy Khương Thiên Hạo đã đứng đó nghiêng người dựa vào tường, ung dung vươn tay đè lại thang máy…………

Thang máy có chức năng khá tốt, chỉ ba giây liền đóng lại, Tần Mật Mật vừa nhào tới đυ.ng vào mặt sắt cứng ngắc.

Cô gấp đến độ dùng sức gõ cửa thang máy nhưng trừ phát ra tiếng ồn chói tai thì cũng không được gì. Cô như muốn khóc, nhưng cũng không dám quay đầu lại yêu cầu Khương Thiên Hạo mở cửa ra.

Khương Thiên Hạo nhìn cô nóng nảy lộ ra nụ cười ẩn ý.

“Cô.” Khương Thiên Hạo chỉ tay vào Tần Mật Mật nói.

Anh mới nói 1 chữ, Tần Mật Mật đã rơi nước mắt.

“Cô không phải muốn kiếm 50 ngàn sao?” Khương Thiên Hạo cố ý dùng giọng tà ác nói với cô.



“Không cần! Không muốn! Tôi không muốn kiếm 50 ngàn, tôi chỉ muốn rời đi thôi!” Tần Mật Mật khẩn trương lại bắt đầu đập vào cửa thang máy.

“Nhưng rõ ràng là tôi nghe được!” Khương Thiên Hạo nhìn con mồi nhỏ, cô càng khẩn trương, anh càng vui vẻ, hào hứng tột đỉnh.

“Không có, không có! Tôi cái gì cũng không có nói.”

Mặc dù Khương Thiên Hạo không có đến gần cô nhưng cô vẫn bị dọa đến phát run, cô nhấc chân lên………..bắt đầu đạp cửa!

Cô bắt đầu hận mình vì sao thấy tiền là sáng mắt. Cũng chỉ là 50 ngàn thôi mà cô đã quên cô vừa mới lấy được hai mươi triệu, tại sao vì 50 ngàn mà rước tới phiền phức cho mình chứ? Miệng cô thật tùy tiện, khi không lại nói mới làm gì chứ!

“Tôi cho cô kiếm 50 ngàn, cô thấy thế nào?” Khương Thiên Hạo nhìn cô cười tà.

“Không cần!” Tần Mật Mật nhanh chóng từ chối, cả người như dính vào cửa cuốn. Tư thế bây giờ của cô như con bạch tuột, hai tay hai chân đều dính vào cửa thang máy.

Chơi vui thật! Chơi vui thật! Khương Thiên Hạo nhìn Tần Mật Mật trong lòng vô cùng vui sướиɠ.

“Từ chối không hiệu quả!” Khương Thiên Hạo tàn nhẫn tuyên bố, bước 1 bước dài, nắm lấy hai vai Tần Mật Mật, di chuyển nhẹ nhàng, đem con bạch tuột này ra khỏi thang máy, trực tiếp vác cô lên.

“Anh buông tôi ra! Cứu mạngggggg!” Tần Mật Mật liều mạng đạp phía dưới của anh, nhưng anh hình như một chút cảm giác cũng không có, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ác ma, thái độ nhẹ nhõm, ung dung tự tại.

“Cái người này sao lại như vậy? Anh rốt cuộc đang làm gì vậy? Này! Này! Anh điếc sao? Câm rồi à? Sao không trả lời tôi?”

Không một tí nào để ý tới tiếng la hét của cô, Khương Thiên Hạo đem cô vác lên lầu. Cửa vừa mở ra, anh liền ném Tần Mật Mật lên giường, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lấn người đi lên áp chế thân thể của cô.

“Rất thú vị phải không? Uhm.” Khương Thiên Hạo đưa ánh mắt quét qua 1 vòng trên người Tần Mật Mật, nói bằng giọng mập mờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »