Chương 15

Một nụ hôn ngọt ngào lên trán, Hạo Thiên khoác áo vào rồi chuẩn bị đi làm. Trước khi đi anh còn vuốt ve mái tóc xoăn óng ả của Ngải My. Cô vẫn đang say ngủ. Trước khi đi anh còn dặn dò quản gia chuẩn bị bữa sáng cho cô thật chu đáo, còn dặn bà bảo cô nên ít đi ra ngoài để nghỉ ngơi cho khoẻ.

Đi đến công ty, trên đường đi, Lục Thần luôn mang theo vẻ mặt lo lắng không yên

"Thiếu gia! Cậu làm vậy thật sự mạo hiểm quá! Lỡ như ngã xuống thật thì làm sao? Là lầu ba đấy!"

Hạo Thiên lạnh lùng đáp

"Muốn cô ấy ở bên cạnh, tôi có mạo hiểm thế nào thì cũng chẳng sao. Ngải My càng không phải dạng người vô tình, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn tôi chết mà không đau lòng"

Quả nhiên là vì tình yêu, anh sẵn sàng trở nên thủ đoạn. Tuy anh không hề làm hại cô, nhưng cũng đã từng làm cô tổn thương rất nhiều lần.

Anh vào trong phòng làm việc thì thấy bóng lưng của một người phụ nữ đang ngồi. Mái tóc cô ta màu xám khói quen thuộc, lại cái kiểu áo trễ vai ấy.

Hạo Thiên nhíu mày đi đến gần, cô ta xoay người đứng lên nhìn anh, môi còn nở nụ cười

"Chào Hoàng tổng! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

"Kiều Khả Khả?"

Khuôn mặt anh bắt đầu như bị méo mó, trở nên biến sắc, từ bất ngờ chuyển sang tối sầm. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt đến nỗi như muốn băm ra, sau đó thì mở lời cố ý nhằm vào cô ta nhưng lại hỏi sang Lục Thần

"Là ai đã cho cô ta đến công ty? Là ai đã cho cô ta vào phòng làm việc của tôi? Hả?"

Hạo Thiên như nổi cơn cuồng phong. Người con gái này, thật là không biết liêm sỉ, còn dám vác mặt đến tìm anh sau chuyện lùm xùm về cuộc họp báo đó. Cô ta điên rồi, không muốn sống nữa...

Lục Thần cũng trở nên bối rối, cũng không biết tại sao cô ta lại vào đây. Anh ấp úng

"Chuyện này"...

"Anh ra ngoài đi!"

"Dạ"

Sau khi Lục Thần ra ngoài, thái độ của Hạo Thiên còn khó chịu hơn cả khi nãy. Anh mặc kệ cô ta đang đứng đó mà đi đến ngồi xuống ghế, vừa lấy tài liệu ra xem vừa lạnh nhạt hỏi

"Chuyện tốt đẹp mà cô làm ra ở buổi họp báo lần trước còn chưa đủ à? Lại còn muốn đến đây ra điều kiện sao?"

Kiều Khả Khả cười kiểu thản nhiên, vờ như cô ta vô can, còn nói

"Chẳng phải chuyện bản quyền trang sức lần đó lập tức bị lắng xuống sao? Đám báo chí chỉ tập trung vào chuyện của anh và cô gái kia thôi!"

Anh ném số tài liệu xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt đầy sắc lạnh

"Lắng xuống? Vậy nên cô đem tính mạng của cô ấy ra làm trò đùa của báo chí à? Cô phải thừa biết nếu như cô ấy có chuyện gì thì tôi vẫn đủ sức làm cho bọn họ phải phá sản... ( trỏ tay về phía Kiều Khả Khả ) và cả cái tập đoàn của ba cô nữa"...

Hạo Thiên thẳng thừng hâm dọa cô ta, anh nhất định sẽ không thể bỏ qua cho ai có ý định xấu xa làm ảnh hưởng đến Ngải My.

Nhưng ban đầu rõ ràng là anh đã thoả thuận với Kiều Khả Khả, nên khi bị anh đe doạ, cô ta liền lập tức tức giận phản ứng

"Hoàng Hạo Thiên anh đừng quá đáng! Anh cũng đừng quên, người nghĩ ra ý định lôi kéo cô ta vào chuyện này là anh chứ không phải tôi. Thử nghĩ mà xem, cô ta sẽ như thế nào khi biết anh là người đem cô ta ra làm vật thế thân nhỉ?"

Cô ta nhếch môi cười đắc ý...

Phải...Chính anh là người đã lên kế hoạch đó. Chính anh đã sắp xếp cho Lục Thần cố tình tạo sự chú ý của Ngải My về những rủi ro có thể xảy ra trong buổi họp báo. Chính anh đã bảo cô giúp việc mở tivi ngay đúng kênh truyền hình đang có một buổi họp báo để cô nhìn thấy những cảnh tượng không đẹp. Lúc đó, cô sẽ vì lo lắng cho anh mà chạy đến...

Hạo Thiên cứng họng..

Phải rồi! Ngải My sẽ như thế nào khi biết mình lừa cô ấy đây? Cô ấy sẽ hận mình, nhất định sẽ hận mình đến tận xương tủy. Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, làm sao có thể quay lại được nữa?

"Nhưng tôi không bảo cô đi thuê đám người côn đồ khốn kiếp đó!"

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng vỗ tay từ phía ngoài cửa vọng vào. Kiều Khả Khả quay đầu lại nhìn, còn Hạo Thiên thì như người bị yếu tim. Anh đứng giương mắt ra nhìn về phía cửa với sự kinh hãi vô cùng

Không lẽ là...

Cánh cửa mở ra, Hoàng phu nhân bước vào. Bà nhiệt liệt vỗ tay cho cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người. Lòng anh cứ như trút được phần nào gánh nặng, nhưng cũng vô cùng bất ngờ với sự xuất hiện của bà

"Mẹ?Sao mẹ lại"...

"Thì ra đây là Hoàng phu nhân à?"

Kiều Khả Khả còn không biết mặt mình dày đến độ nào, còn vui vẻ đi đến cười xả giao rồi chìa tay ra ngỏ ý làm quen

"Chào bà! Tôi là Kiều"...

Nhưng Hoàng phu nhân lại xem cô ta như vật cản đường mà cứ thế bước qua, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến một lần, giọng bà đầy mỉa mai

"Tôi không cần phải biết tên của loại người mặt dày đem con dâu tương lai của tôi ra làm trò đùa để làm gì! Nên cô không cần giới thiệu"

Kiều Khả Khả đơ mặt ra. Cô ta tức đến sôi cả ruột gan nhưng lại im bặt không nói được câu chữ nào, bàn tay đang chìa ra cũng khựng lại một lúc rồi mới kịp thu vào.

Hạo Thiên không dám nhìn mẹ sau những gì đã để mẹ nghe thấy. Anh cúi đầu nhìn xuống bàn, không nói lời nào. Hoàng phu nhân thở dài một tiếng rồi nhìn về phía cô ta đang đứng khựng mà nói

"Tôi cần nói chuyện với con trai tôi một chút, phiền cô ra ngoài cho! Lục Thần!"

"Dạ?"

"Tiễn khách"

Lục Thần theo mệnh lệnh của bà từ ngoài cửa đi vào, còn mở sẵn cửa rồi đưa tay về phía ấy, cúi đầu mời lịch sự

"Kiều tiểu thư. Mời"..

"Không cần tiễn"

Cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi, cũng không thèm chào người lớn lấy một tiếng.

Trong phòng lúc này chỉ còn có hai mẹ con. Hạo Thiên ngẩng đầu lên, định sẽ tìm một lời giải thích phù hợp nhất để bà nguôi giận

"Mẹ à! Con"...

Chát!!!

"Im miệng cho ta!"

Một cái tát thật đau vào mặt anh, Hoàng phu nhân giận đến xanh cả mặt. Anh ôm gò má đang bị đỏ mà sắc mặt lạnh tanh không nói lời nào. Bà giận dữ nói

"Con còn muốn giải thích sao? Muốn ngụy biện sao? Nếu muốn thì đi mà giải thích với con bé kìa! Nó sẽ thế nào khi biết chính người mà nó yêu thương đã đem nó ra để lợi dụng đây hả?"

Giọng Hạo Thiên nhỏ lại, như không còn cách nào để cứu vãn tình hình

"Con thật sự không biết cô ta sẽ gọi đám người đó đến"

"Con còn dám nói? Đây là cách mà con yêu thương con bé đấy sao? Mẹ thật sự thất vọng về con quá mà"

Nếu như Ngải My biết chuyện này, cô có thể sẽ còn sốc và tuyệt vọng hơn bà gấp trăm lần, gấp vạn lần. Anh im lặng, khẽ thở một tiếng thở dài. Hoàng phu nhân cố giữ bình tĩnh lại rồi nói

"Cũng may người biết chuyện này là mẹ, nếu để con bé biết thì nó sẽ suy sụp đến cỡ nào?"

"Con thật sự không muốn như vậy..con thật sự không thể lường trước mọi chuyện được"

Bà nhắm mắt rồi lắc đầu, giọng não nề

"Coi như đây là cơ hội cuối cùng mẹ tạo ra cho con. Nếu còn làm con bé tổn thương thêm lần nào nữa, mẹ nhất định sẽ đưa con bé đi!"

Hạo Thiên nghe xong liền thất kinh người, anh như chợt bừng tỉnh

"Mẹ định đưa cô ấy đi đâu?"

Hoàng phu nhân quay người đi thẳng ra cửa mà không đáp lời. Anh bực dọc gọi

"Mẹ à? Mẹ?"

Mẹ định sẽ đưa cô ấy đi đâu chứ? Không được. Không. Mình không muốn cô ấy đi. Mình yêu cô ấy. Mình cần cô ấy. Mình không muốn cô ấy rời xa mình. Mình cần cô ấy. Mình sẽ không làm cô ấy tổn thương nữa...

...

Buổi trưa về nhà...

Hạo Thiên vừa bước vào cửa nhà thì đã ngửi thấy mùi khét nồng nặc, còn có cả giọng của bà quản gia

"Tiểu thư đừng làm nữa! Thiếu gia nhìn thấy sẽ đuổi việc chúng tôi mất!"

Anh bước vào, rồi ngây người ra. Ngải My đang vào bếp làm bữa trưa cho anh. Mặt cô lấm lem bụi bẩn,cả tạp dề cũng vậy, tay chân thì luống cuống cả lên.

"Để tôi làm bữa trưa cho anh ấy! Tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ!"

Từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa bao giờ xuống bếp, chưa từng nấu ăn cũng chưa từng nghĩ sẽ học nấu ăn. Nhưng bây giờ cô ấy làm việc này..chỉ vì muốn mình vui và bất ngờ thôi sao? Mình...

Bàn tay anh run rẩy, đôi môi nghiến chặt vào nhau. Tim anh co thắt lại. Đau lắm! Anh thật sự rất đau. Không những đau,mà nó còn đang dày vò anh từng ngày. Nhìn thấy cô yêu anh như thế, vì anh nhiều như thế, lòng anh càng nặng nề và không thể nào chịu nổi. Đôi môi run run, khoé môi khẽ cong lên, giọng anh nhỏ nhỏ ở trong miệng

"Anh..anh về rồi!"

Hà! Thì ra đây là cảm giác của sự cắn rứt và dằn vặt sao? Thật là khó chịu.. thật là đau mà..

Ngải My vui vẻ rạng ngời quay lưng lại, một nụ cười hạnh phúc hé nở trên môi cô, càng khiến tim anh như bị dao cứa vào một nhát

"Anh về rồi sao?"

Hạo Thiên nhìn cô cười gượng

"Ừm..ờ..anh về rồi đây! Em làm gì trong bếp mà lộn xộn thế hả?"

Ngải My đưa tay quệt lên mặt rồi nhìn anh cười hì hì, trông cô lúc này vẫn thật hồn nhiên và đáng yêu

"Em..em đang học nấu ăn đấy! Anh mau qua đây xem đi!"

Cô nói rồi đi đến bếp tiếp tục công việc của mình. Tuy đây là lần đầu vào bếp, nhưng vì muốn làm anh vui mà cô đã tận tâm tận lực biết nhường nào. Cô chăm chỉ xem sách nấu ăn, chăm chỉ nghiên cứu.

Hạo Thiên nhìn bóng lưng cô mà chạnh lòng, anh chậm rãi đi đến rồi ôm lấy cô từ phía sau. Một cái ôm của sự hối hận, một cái ôm của sự nghẹn ngào đắng cay trong lòng anh... Anh gục đầu trên vai cô.

Ngải My dừng lại, chợt cảm thấy cái ôm hôm nay của anh thật nặng nề. Cô nhẹ giọng hỏi

"Anh sao thế? Có phải hôm nay công việc nhiều lắm không?"

Hạo Thiên ôm chặt, giọng anh thỏ thẻ bên tai

"Phải. Anh muốn ôm em một chút"

Phải chi chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau như thế này thì tốt biết bao em nhỉ? Không cần phải quá sang giàu, không cần âm mưu tính toán, không cần phải ghen tuông hờn giận. Mỗi ngày anh đi làm về, em sẽ nấu sẵn cơm ở nhà đợi anh. Chúng ta cùng ăn cơm, cùng xem phim, cùng làm việc nhà. Rồi chúng ta sẽ có những đứa con của nhau, sẽ nuôi dạy chúng...

Liệu chúng ta..có thể được như thế không? Ngải My? Liệu..em có hận anh không?