Chương 43

Hải Anh nghe xong liền tỏ thái độ không vui. Cô ta đứng dậy quát lớn

"Vương Hoài Đức anh điên rồi sao? Tại sao lại phải gϊếŧ anh ấy?"

Anh ta vẫn ngồi bình tĩnh trên ghế, ngước mắt lên nhìn cô ta một cái sắc lạnh. Theo như phản ứng sợ hãi của cô ta, vài phút sau cô ta liền ngồi xuống. Lấy lại bình tĩnh được một lúc, cô ta mới hỏi lại lần nữa

"Tại sao anh lại muốn tôi gϊếŧ anh ấy? Rốt cuộc anh lại muốn giở trò gì?"

"Nhìn xem cô kìa? Lại bắt đầu lao vào mấy chuyện yêu đương rồi à? Có ngày...chết vì tình mà không hay đấy"

"Anh đừng ở đó nói nhảm nữa. Tóm lại, đừng hòng tôi sẽ nghe lời anh mà làm hại anh ấy"

Vương Hoài Đức phì cười rồi đứng dậy, tay phủi phủi vạt áo trắng. Anh ta đi ra đến cửa sau đó dừng lại, hơi nghiêng đầu lạnh nhạt nói

"Thử nghĩ mà xem tại sao đột nhiên anh ta lại thay đổi nhanh đến như vậy! Nếu muốn biết quân vua trên bàn cờ của mình có dùng được hay không...thì hãy dùng quân hậu trước"...

Hải Anh đứng trơ ra nhìn bóng anh ta đã đi xa. Trong lòng cô ta thừa biết câu nói đó có ý gì, chỉ cần ra tay với Ngải My, cô ta sẽ biết được những hành động gần đây của Hạo Thiên đối với cô ta có thật lòng hay là không. Nhưng tới bây giờ, các tin tức về Ngải My cô ta đều không thể tìm được, điều này vốn dĩ không có khả năng thực hiện. Hơn nữa, chỉ với đêm hôm trước thôi, cũng đủ đã khiến cô ta trở nên mềm lòng đi rất nhiều, vậy nên lời mà Vương Hoài Đức nói cũng sẽ chẳng nghe lọt tai

...

Hôm nay Hải Anh muốn cùng Hạo Thiên đi ra ngoài, ban đầu anh có chút lo lắng vì sợ Ngải My sẽ nhìn thấy, nhưng đến sau cùng vẫn đồng ý. Chỉ cần có được thông tin gì đó về những cuộc giao dịch giữa Vương Hoài Đức và cô ta, anh nhất định sẽ khiến họ phải ngồi tù.

"Anh đưa em đi đâu vậy?"

Hải Anh ngại ngùng đi cạnh Hạo Thiên, dù biết rằng anh đang đưa cô ta đến trước một cửa hàng quần áo nhưng vẫn còn giả vờ ngu ngơ.

Hạo Thiên không đáp lời, chỉ cười nhẹ rồi cùng cô ta đi vào bên trong. Bước vào đã nhìn thấy được độ choáng ngợp của cửa hàng quần áo thời thượng này. Anh đứng nhìn dáng vẻ thích thú đến sáng cả mắt ra của cô ta mà nhếch môi. Lục Thần đã từng nói, đa phần những dữ liệu cuộc gọi của cô ta đều liên quan đến Vương Hoài Đức, chỉ cần lấy được chiếc điện thoại đó, là sẽ lấy được thông tin không ít.

"Anh xem cái váy này đẹp không?"

Hải Anh cầm một chiếc váy trắng lên ướm thử rồi nhìn anh. Hạo Thiên gật đầu qua loa rồi nhanh chóng bảo cô ta vào thử đồ

"Em mau vào thử đi! Anh muốn xem quá rồi!"

Cô ta vui vẻ gật đầu, để lại túi xách ở bên ngoài. Anh vừa nhìn thấy cô ta vào phòng thay đồ thì lập tức lấy túi xách ra mà tìm kiếm.

Có rồi!

Cầm điện thoại Hải Anh trên tay, anh vui vẻ mở lên, nhưng điện thoại lại có mật khẩu. Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh nhập ngay số ngày tháng sinh của mình và cuối cùng cũng vào được. Quả nhiên như dự đoán của Lục Thần, đa phần cuộc gọi của cô ta đều là gọi cho Vương Hoài Đức. Hạo Thiên vừa hành động vừa nhìn về phía cửa phòng thay đồ để canh chừng, anh nhanh chóng sao lưu tất cả dữ liệu ghi âm cuộc gọi lại rồi gửi sang máy của mình, sau đó thì xoá ngay tin nhắn

Cuối cùng cũng xong, chỉ còn vài bước nữa thôi, mình sẽ nhanh chóng lật mặt bọn họ.

"Dạ chào cô La ạ! Cô đến đây để mua váy dành cho phụ nữ mang thai ạ?"

"Đúng rồi!"

Hạo Thiên vừa nghe thấy tiếng của Ngải My liền xoay người lại, quả nhiên là cô rồi. Anh vừa nhìn thấy cô bước vào liền vô cùng lo lắng, lại bối rối nhìn về phía phòng thay đồ. Hải Anh mặc váy bước ra, anh sợ rằng nếu cô ta mà biết Ngải My vẫn ở đây thì mọi chuyện sẽ không thể như kế hoạch lúc đầu nữa. Anh vội vàng đưa tay bắt lầy thêm vài bộ váy nữa rồi chạy đến đưa cho cô ta, vừa đưa vừa đẩy cô ta quay ngược vào bên trong

"À à! Anh vừa chọn được mấy bộ này, em vào thử xem coi thích bộ nào thì nói anh biết nhé!"

Không đợi cô ta trả lời, anh liền đóng sầm cửa lại rồi đi về phía chỗ Ngải My. Cô vừa nhìn thấy anh thì vô cùng bất ngờ, không ngờ ngay cả vào shop đồ nữ mà vẫn còn gặp anh

"Anh...làm gì ở đây vậy?"

"À..anh"..

Ngải My nhìn qua anh một lượt với ánh mắt nghi hoặc

"Đừng nói với tôi là anh vào shop đồ nữ để mua đồ đấy nhé!"

Hạo Thiên lúng túng cả lên, anh gãi đầu một hồi thì như liền nảy ra sáng kiến, nhìn cô cười thật tươi

"Đúng rồi! Anh định vào đây mua váy bầu cho em đấy!"

Toát cả mồ hồi. Nhưng kéo dài như vậy cũng không phải cách. Hải Anh chỉ cần vừa thay đồ xong thì sẽ lập tức đi ra, đến lúc đó thì cả hai sẽ gặp nhau. Ngải My mà biết mình qua lại với cô ta thì nhất định sẽ bị kích động, cô ta mà nhìn thấy cô ấy thì nhất định sẽ không để yên khi biết mình đã gạt cô ta. Mình phải nghĩ cách, để đưa cô ấy đi khỏi đây.

"Không cần đâu! Tôi có thể tự mua được!"

Hạo Thiên không còn nhiều thời gian để đôi co qua lại nữa. Anh liền nhìn sang chỗ nữ nhân viên đứng cạnh phòng thay đồ rồi nhìn sang cô bảo

"Em đợi anh một chút!"

Anh nói rồi liền chạy về phía nhân viên kia, nhét cho cô ta một số tiền vào tay, nói khẽ

"Lát nữa cô gái trong này ra có hỏi tôi đâu thì cứ bảo tôi đã thanh toán số quần áo cô ta mua rồi, tôi có việc nên về trước. Rõ chưa?"

"Dạ thưa thiếu gia!"

Hạo Thiên quay người lại rồi bất chợt nắm tay Ngải My dắt đi làm cô cũng chẳng hiểu chuyện gì.

"Đi theo anh!"

"Nhưng mà đi đâu mới được? Tôi còn chưa mua đồ mà?"

"Cứ đi theo anh đi! Lần sau em muốn mua cả cửa hàng này cũng được!"

"Này"...

Họ chỉ vừa đi ngang qua chiếc gương ở gần phòng thay đồ thứ hai trong cửa hàng thì Hải Anh đã bước ra. Cô ta mặc chiếc váy khác với khuôn mặt hớn hở

"Anh xem, có đẹp không?"

Thôi chết! Không kịp rồi!

"Dạ thưa cô, anh đi cùng cô đã thanh toán số quần áo này rồi ạ"....

Nhân lúc cô nhân viên vẫn đang nói chuyện với Hải Anh, Hạo Thiên lập tức dắt Ngải My vào phòng thay đồ còn lại rồi khoá cửa. Anh đứng nhìn ra cánh cửa mờ mãi một lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, khó chịu hỏi anh

"Hoàng Hạo Thiên? Anh đùa với tôi à? Anh bảo đi là đi cùng anh vào phòng thay đồ đó hả?"

Để chắc chắn rằng không có tiếng động gì bên ngoài, Hạo Thiên đi đến rồi áp tai mình vào cửa mà lắng nghe động tĩnh. Im lặng quá, có lẽ an toàn rồi, nhưng để chắc ăn hơn nữa thì tạm thời vẫn nên ở trong cái phòng thay đồ chật hẹp này. Ngải My hỏi mãi mà không thấy anh trả lời, cô lại càng bực mình hơn

"Này? Tôi đang hỏi anh đấy!"

Anh vừa nghe cô lớn tiếng hơn một chút thì liền chạy đến, cả người cứ uốn éo, múa tay múa chân

"Suỵt! Đừng lớn tiếng! Ngoan đi được không?"

Hạo Thiên cố gắng nhỏ nhẹ hết mức có thể để dỗ ngọt cô, hi vọng cô sẽ không lớn tiếng nữa. Nhưng đột nhiên lại bị lôi kéo vào phòng thay đồ rồi bị bắt im lặng mà mình không hề biết gì là một cảm giác vô cùng bứt rứt và khó chịu. Cô nhìn anh trừng mắt, giận dữ hừng hực rồi hét lên

"Này! Tôi nhịn anh...Ưm"...

Không còn cách nào khác, xem như là cô đang ép anh vào đường cùng đấy! Hết cách rồi. Anh vì muốn cô im lặng liền dùng miệng của mình để che lại. Quả nhiên là đôi môi thần kì này còn bịt miệng người ta kín hơn cả dùng tay.

Hai người bốn mắt trố ra nhìn nhau. Đôi lúc anh cảm thấy giống như bây giờ cũng thật tốt, vì anh thấy được sự an yên của Ngải My, thấy cô không còn phải lo âu suy nghĩ gì về việc Hải Anh sẽ làm sao, đối phó cô thế nào. Thi thoảng anh lại tìm gặp cô, bày ra đủ thứ trò làm cô vui, mặc dù đa phần chỉ toàn là bực bội. Nhưng chỉ cần cô vẫn còn ở gần anh, chỉ cần cô còn nói chuyện với anh, thì tức là anh vẫn còn cơ hội.

"Anh...anh"...

Hạo Thiên nhìn cô đầy ý cười, còn đưa tay xoa xoa gò má của cô, nở một nụ cười ngọt ngào

"Bà xã của anh ngoan thật! Bảo im lặng là im ngay!"

Ngải My bặm môi đỏ ửng mặt, không hiểu sao lại ngại đến nỗi muốn đào lỗ vì câu nói này.

Hải Anh đã rời đi, cuối cùng anh cũng yên tâm đưa cô về nhà. Trên đường về cô không thèm nhìn anh, thái độ vẫn còn bực mình lắm. Anh chỉ biết vừa lái xe thi thoảng lại nhìn sang cô cười cười

"Này! Đừng giận nữa! Em mà giận là không tốt cho con đâu! Anh đã bảo rồi mà!"

"Mặc xác tôi! Gần tới ngã ba rồi, mau thả tôi xuống đi!"

"Được rồi được rồi! Anh thả em xuống, được chưa bà xã?"

Cô lườm anh một cái rồi bước xuống xe. Hạo Thiên cũng xuống xe, anh quan sát cẩn thận xung quanh, nhìn cô đi khuất dần mới an tâm trở về.

[..]

Hạo Thiên về nhà thì đi thẳng lên lầu, vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại. Anh ngồi trên ghế, tựa lưng vào rồi mở điện thoại ra xem. Tự dưng khi cầm nó trên tay, tim anh lại có chút hồi hộp

Chỉ còn một chút nữa thôi....

Anh mở lên, nghe cuộc điện thoại gần đây nhất

"Vương Hoài Đức! Sau này anh có muốn vận chuyển hàng gì đó thì tự đi mà làm đi, tôi sẽ không làm trung gian cho anh nữa"

"Cô muốn chết à?"

"Thử gϊếŧ tôi xem? Để coi anh gϊếŧ tôi trước, hay là chuyện anh buôn hàng trắng sẽ bị phát hiện trước. Để xem, ai sẽ chết trước ai?"