Chương 12: Song Eunhye

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, mở mắt ra, Jungkook đã nằm trong phòng ngủ của mình từ lúc nào. Cậu ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra. Trên người anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm làm lộ ra làn da nâu khỏe khoắn cùng cơ bụng săn chắc. Anh cứ thế đứng trước mặt cậu mà....thay đồ!

"Nè tên kia, anh làm cái gì vậy hả?" cậu trùm mền lại. Mới sáng sớm đã bị làm cho đỏ chín mặt.

"Thay đồ, em nhìn mà không biết sao?" anh ta vẫn thản nhiên lấy quần áo trong tủ với bộ dạng trên người chỉ có duy nhất một miếng vải đen che chắn phần "nhân giống".

"Biết chứ sao không!" Jungkook từ trong chăn nói vọng.

"Em ngại à?"

"Ngại....ngại cái gì mà ngại! Ít ra anh cũng phải biết giữ sĩ diện chứ!"

"Tôi đang đứng trong phòng tôi thay đồ như mọi ngày, còn em đang nằm xem tôi thay đồ, ai mới là người cần phải giữ sĩ diện đây?" anh liếc qua cậu, khẽ nhếch môi.

"Tôi đây không thèm nói chuyện với anh nữa!"

Một lúc sau, không còn nghe tiếng sột soạt của quần áo, đoán rằng anh ta đã thay đồ xong, cậu mới mở chăn ra.

"Bây giờ anh đi đâu?" ngước mắt lên nhìn người một thân tây trang nghiêm chỉnh.

"Em hỏi cứ như chúng ta là đôi vợ chồng trẻ ấy nhỉ!" anh ta lại bắt đầu trêu ghẹo Jungkook.

"Tôi không đùa! Anh đi đâu?"

"Tôi là một tổng tài gương mẫu, em thử nghĩ xem, bây giờ tôi không đi làm thì còn đi đâu được nữa?"

Cái tên này, anh ta cứ nói thẳng ra thì có mất bao nhiêu tiền của đâu mà cứ thích vòng vo ấy nhỉ??

Jungkook tất nhiên chỉ dám rủa thầm trong bụng.

"Cho tôi theo với!"

"Sao?"

"Cho tôi đi theo anh đến công ty! Được chứ?"

"Được thôi!"

"Anh xuống dưới đợi đi, tôi thay đồ một lát!"

Nói rồi cậu chạy tọt vào nhà vệ sinh. Nửa tiếng sau, Jungkook đã yên vị bên ghế lái phụ.

"Trời không nắng không mưa, lại ngồi trong xe hơi, việc gì em phải bịt kín mít như thế?" anh hỏi sau khi quét mắt lên xuống người cậu hai ba lần. Kì thực chỉ nhìn ra hai con mắt.

"Anh nên nhớ, tôi là người nổi tiếng đó, có biết chưa?? Thế nên tôi không thể dính scandal với CEO của mình được!"

"Hừ, tùy em!"

Nói rồi anh rồ ga, một mạch chạy thẳng tới công ty. Nửa tiếng sau, bánh xe ma sát dừng lại ở trước cổng BeUD.

"Hôm nay anh không làm việc ở công ty giải trí sao?" xe vừa dừng hẳn, Jungkook đã hỏi.

"Không, bên đó có người khác lo rồi!"

"Chủ tịch, ngài mới tới!" một vị tiếp tân ra đón khi cả hai vừa mới bước xuống xe.

Sau đó anh dẫn cậu vào trong rồi hai người trực tiếp đi thang máy riêng lên phòng tổng tài.

"Nè, nhân viên của anh cũng được đấy nhỉ! Tôi bịt kín như thế vào công ty mà họ chẳng nói năng gì!" Jungkook vừa cởϊ áσ khoác ra vừa nói.

"Thứ nhất, nhân viên của tôi đến đây không phải để tám chuyện. Thứ hai, em cứ thử mặc như thế vào công ty mà không có tôi đi!" Taehyung cũng cởi chiếc áo măng tô màu xám tối treo lên giá.

"Xì! Mà này, tôi đói rồi!"

"Muốn ăn gì?"

"Gì cũng được!"

"Thư kí Song, đem hai phần ăn sáng vào đây cho tôi!" anh lãnh đạm nói qua điện thoại bàn.

Rất nhanh sau đó, hai phần ăn sáng đã được đặt trên bàn. Mùi thơm từ hai chiếc hộp ấy toả ra thoang thoảng làm Jungkook ngồi phía xa kia ngây ngất.

"Chủ tịch còn việc gì không ạ?"

"Cô ra ngoài làm việc được rồi, tiện thể bảo thư kí Jung vào đây cho tôi!"

"Vâng!" nói rồi thư kí Song cũng nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.

Rất nhanh sau đó, thư kí Jung đi vào.

"Chủ tịch!"

"Hợp đồng với bên P.O.T sao rồi?"

"Bên đó họ vừa gọi điện cho tôi, bảo là cần ngài nếu được vài hôm nữa sang Úc một chuyến để cùng bàn bạc một số điều khoản nữa!"

"Được rồi! Đặt vé máy bay sang Úc vào chiều mai cho tôi!"

"Vâng!" xong việc, thư kí Jung cũng rời khỏi.

Chưa kịp động vào phần ăn sáng, anh đã bắt đầu phải giải quyết đống giấy tờ lộn xộn trên bàn. Còn Jungkook vừa ăn cơm vừa nhìn anh ta, từ nãy đến giờ vẫn chưa có rời mắt! Quả thực khi làm việc, anh ta rất khác, rất lịch lãm, tiêu soái, lại có vẻ lạnh lùng cuốn hút nữa. Cậu sẽ là một trong số những người mê luyến chủ tịch của BeUD trừ khi cậu không ở chung nhà với hắn!

"Mặt tôi dính gì sao?" anh ta vẫn chăm chú vào bản báo cáo trên tay.

"À không, chỉ là thấy anh hơi khác thôi! Lúc ở nhà anh trông dễ gần hơn lúc ở đây!"

"Không phải ở nhà, mà đối với em mới như thế thôi!" anh nói xong liền liếc mắt nhìn cậu.

Nghe được câu đó, Jungkook có chút đỏ mặt, lại cúi xuống chuyên tâm vào phần ăn.

Đến giữa buổi, cậu đã sắp chết vì chán rồi đây! Chỉ biết ngồi thở dài mấy lượt. Yoongi hyung hôm nay đi quay quảng cáo, ở nhà lại chẳng có gì chơi, lại tưởng lên đây có nhiều người sẽ vui hơn nhưng cậu lầm rồi. Ở tập đoàn lớn như vậy, việc nhiều vô số kể, làm gì có ai rảnh rỗi mà ngồi hàn thuyên cùng cậu cơ chứ!! Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ngủ vẫn hơn!! Cứ thế, cậu nằm dài lên sopha, ngủ ngon lành.

Đến giữa trưa, Taehyung cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, ngước lên đã thấy Jungkook ngủ từ lúc nào. Anh lại ngồi bên cậu, kẽ vén vài sợi tóc lòa xòa trên mí mắt đi. Thơm một cái thật nhẹ lên chóp mũi xinh xắn. Sau đó, anh bế cậu vào phòng ngủ bên trong.

Khi Jungkook tỉnh dậy đã là 2h chiều, bụng lúc này đang rất đói. Nhìn sang phía bên cạnh có một đĩa thức ăn kèm một tờ giấy note.

Ngủ dậy nhớ ăn trưa! Chờ tôi đi họp về sẽ cùng em về nhà!

Taehyung.

Rất nhanh sau đó, đĩa cơm đã bị Jungkook xử sạch trơn. Cậu lại chán chường đi ra phòng làm việc. Thật sự là ở nơi này, mọi người ai cũng có việc để làm, chỉ riêng cậu từ sáng đến trưa hết ăn rồi lại ngủ. Sau này thực sự nếu có muốn đi chơi cho khuây khoả, cũng đừng nên đến BeUD, nếu không, không sớm thì là rất sớm sẽ biến thành lợn ụt ịt cho xem.

Đang lúc nghịch bừa mấy chậu cây bên cạnh cửa sổ, liền nghe thấy tiếng mở cửa. Gặp thư kí Song đang vào lấy hồ sơ.

"Ô, chào! Tôi là Song Eunhye, thư kí của chủ tịch!"

"Chào chị! Em là Jeon Jungkook. Mà chị tính đi đâu sao??" cậu nhìn thư kí Song lấy hồ sơ rồi lại chuẩn bị rời đi.

"À, chị ra ngoài!"

"Chị ơi, nếu chị không bận lắm, có thể ở lại chơi với em được không ạ? Còn nếu chị vẫn đang bận cũng không sao đâu, cứ nói với em!"

"Được, em cứ thoải mái, chị cũng gần xong việc rồi! Từ sáng tới giờ ở đây chắc em cũng chán lắm nhỉ?" Eunhye vui vẻ mở chuyện trước.

"Thực sự rất chán!! Chẳng có gì để làm!! Em hỏi cái này có hơi vô lễ chút xíu. Mà chị bao nhiêu tuổi rồi?"

"Chị 24!"

"Ồ, hơn em 4 tuổi!! Chị giỏi thật, còn trẻ vậy đã được nhận vào làm thư kí chủ tịch!"

"Em quá khen, chị thấy em cũng là người có tài đấy chứ!! Mới có 20 đã trở thành ca sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng thế giới rồi!"

"Chị biết em sao?"

"Em thì ở đây ai chả biết, huống hồ chị đã từng đi xem concert của em rồi!"

"Thật vậy sao ạ? Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy!"

"Mà em có quan hệ gì với chủ tịch vậy, chị thấy ngài ấy có vẻ quan tâm đến em! Không,là rất quan tâm mới phải."

"Chẳng là gì hết, chẳng phải anh ta luôn như thế với mọi người sao?"

"Không đâu, chủ tịch là người rất phân minh, trong công việc luôn luôn nghiêm túc và thẳng thắn, ai làm việc tốt ngài ấy sẽ trọng dụng còn không sẽ đuổi thẳng tay!" biểu cảm trên mặt Eunhye vô cùng nghiêm túc.

"Có chuyện như vậy nữa sao?"

"Phải, chủ tịch còn biết phân chia rõ ràng đâu là công việc đâu là chuyện riêng, nếu ngài ấy đã không thích, có làm gì đi chăng nữa ngài ấy cũng chẳng buồn liếc tới!"

"Sao em vẫn thấy có cái gì không đúng!" Jungkook đưa tay xoa xoa tóc.

"Em thử nhìn đi, công ty này có biết bao nhiêu người có ý với ngài ấy, kể cả chị mặc váy ngắn như thế mà ngài ấy có khi còn chẳng biết! Ngài ấy thực là mẫu đàn ông vạn người mê đó!" mấy chữ cuối của Eunhye suýt nữa làm cậu sặc nước miếng.

"Nhưng ngược lại, đối với em, chị cũng chưa từng thấy ngài ấy quan tâm đến ai nhiều như vậy. Bữa nào cũng chuẩn bị thức ăn tươm tất cho em, còn căn dặn chị mấy phút liền phải đi hâm lại thức ăn cho em. Cả tờ giấy note ấy nữa mặc dù chị không dám đọc nhưng chị biết trên đó hẳn sẽ viết toàn điều ngọt ngào thôi!"

Nghe chị Eunhye kể, cậu thực không dám tin lấy một chữ! Cậu không tin anh ta là người như chị ấy kể đâu! Cái gì mà chu toàn hết cái này đến cái kia, miêu tả anh ta đẹp đẽ như tượng thần Hy Lạp. Thật ra nói anh ta biếи ŧɦái nghe còn dễ nghe hơn!

*Cạch* cửa phòng mở ra, cuối cùng Taehyung cũng đã đi họp về!

END CHAP 12

#JungMi