Chương 15: Ăn rồi lại ăn

.

.

.

Do ăn vặt quá nhiều, lúc đến sân bay, Jungkook cứ đi ra đi vào toilet làm suýt chút nữa cả hai bị trễ chuyến bay. Nét mặt cậu theo kim giây tích tắc trôi qua ngày càng xanh xao khó chịu hơn. Nhìn thoáng qua liền cảm nhận được thê thảm. Lên máy bay, bao tử Jungkook bắt đầu sôi sục, đầu óc kì dị quay cuồng mà nôn mửa. Không còn chút sức lực, cậu ngả đầu vào vai anh, nhắm nghiền đôi lông mi đen dài còn vương chút nước. Taehyung lo lắng, dùng khăn tay lau lau mồ hôi lạnh cho người bên cạnh. Dùng chút hiểu biết của mình xoa xoa hai thái dương cho Jungkook. Cậu thành ra như thế này, anh không thể không lo lắng mà cuống lên. Nhỏ giọng bên tai Jungkook trách móc.

"Mai mốt không được ăn đồ lề đường nữa nghe chưa?"

"Biết rồi!" Jungkook mệt mỏi trả lời.

"Đồ tôi mua cho em mới được ăn nghe chưa?"

"Nghe rồi!"

"Sau này phải nghe lời như thế biết không?"

"Biết rồi! Mà sao anh cứ nói mãi thế? Tôi nôn vào người anh bây giờ! Ọe~"

Vừa dứt lời, cậu lại cúi xuống, tiếp tục nôn thốc. Anh câm nín không biết nói gì thêm nữa, đành vỗ lưng cậu rồi cho cậu tựa đầu vào mình nghỉ ngơi. 5 tiếng trôi qua, cả hai đã có mặt tại Úc- một đất nước xinh đẹp với những chú chuột túi đáng yêu.

Ngủ một giấc thật ngon, bước xuống máy bay, thần sắc Jungkook đã trấn tĩnh lại, hồi phục như ban đầu. Có thể không cần ai đó dìu dắt cũng có thể tự bay nhảy rồi. Ở cổng sân bay, một chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng đợi sẵn, anh thở dài đuổi theo con người đang chạy lung tung "chụp choẹt" kia bỏ vào ghế sau. Sau đó cả hai cùng về khách sạn đã chuẩn bị từ trước.

"Nè, tại sao hai người mà anh chỉ thuê có một phòng? Đã thế còn một giường?" Jungkook nhăn mày bước ra từ phòng ngủ.

"Tại khách sạn hết phòng rồi!" Taehyung bình thản đáp lại. Mắt vẫn không có nhìn cậu mà loay hoay soạn đồ vào tủ.

"Hừ, gạt người cũng là một loại phạm pháp đấy ngài Kim à! Ở đây là khách sạn năm sao, huống hồ phòng tổng thống cũng đắt đỏ. Anh nói hết là hết thế nào? Nói, anh có ý đồ gì?" Jungkook nhảy lên giường nhìn người kia chất vấn.

"Được rồi, là tôi muốn ở cùng với em! Đã được chưa?" anh nói rồi lườm sang cậu một cái. Thực sự không thể qua mắt được cậu.

"Anh lườm cái gì? Tôi cẩn thận như vậy là quá tốt rồi."

"Biết em cẩn thận như thế rất đáng khen, nhưng mà với tôi thì không cần đề phòng! Tôi đâu có tới nỗi giống như mấy tên "sắc lang biếи ŧɦái"!"

"Anh chỉ giống chó sói thành tinh thôi!" Jungkook nói thầm trong miệng, bộ mặt tám chín phần mỉa mai.

"Em vừa nói gì đấy?"

"Tôi bảo thời tiết ở đây lạnh nhỉ!" bị câu hỏi của anh làm cho bất ngờ, Jungkook mới chột dạ nói bừa.

Nghe cậu nói vậy, anh cũng không hỏi gì thêm. Vả lại anh cũng không chắc tự mình có nghe nhầm hay không. Chẳng nhẽ Jungkook lại gán cho mình cái mác "chó sói thành tinh"!

"À đúng rồi, bây giờ anh có đi đâu không?" Jungkook chán chường liền chuyển chủ đề.

"Tối mới đi!"

"Vậy bây giờ anh với tôi đi ăn vặt đi!"

"Lại ăn vặt, em không nhớ vừa nãy vì nó mà em nôn muốn chết đi sống lại luôn sao?"

"Thì anh cứ bỏ tiền ra mua thì thành đồ của anh, như vậy tôi không sợ đau bụng." Jungkook nói rồi cười khì khì.

Thấy vẻ đáng yêu đó của cậu anh chỉ còn cách thuận theo. Vì là đi ăn, nên anh cùng cậu tản bộ ra con đường bên cạnh khách sạn. Mới đứng ở đầu đường cậu đã ngửi được cả trăm mùi hương thoảng thoảng qua cánh mũi.

"Thơm quá!!" cậu nhướn người lên như muốn ngửi được nhiều hơn.

"Tất nhiên rồi, chỉ cần đi hết con đường này, em sẽ được nếm tất cả các món đặc sản ở đây! Tuyệt đúng chứ?"

"Thật sao?? Vậy mau đi thôi!" Jungkook phấn khích lia mắt xung quanh. Nên chọn quán ăn nào mới được cơ chứ. Nhưng nếu như anh ta nói đi hết đường sẽ được ăn no thì chi bằng bắt đầu từ quán đầu tiên đi. Nghĩ vậy, cậu liền kéo tay áo anh đi.

"Xin chào quý khách!" vừa bước vào, nhân viên trong quán đã niềm nở. "Quý khách đi mấy người ạ?"

"Chúng tôi đi 2 người!"

"Vậy được, xin mời quý khách qua bên này!"

Sau đó anh phục vụ đưa cho hai người cuốn thực đơn dày cộm. Cậu chỉ ngồi xem thôi, việc chọn lựa thì để người đối diện vì căn bản cậu không biết chọn món nào!!? Anh cầm thực đơn, chỉ vào hai món rồi đưa cho cậu phục vụ.

"Kim tổng, anh nhìn đi, cậu phục vụ ấy mắt xanh trong veo, tóc vàng bóng tự nhiên lại còn có sống mũi cao thế kia. Thật là giống điêu khắc quá đi!" Jungkook nhìn bóng lưng anh phục vụ, mắt chớp chớp đầy ngưỡng mộ. Lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với người bản địa gần như vậy. Trước kia, fan của cậu cũng có nhiều người Úc nhưng đa phần họ đều diện lên phong cách giống hệt người Hàn Quốc nên thực sự nhìn không thích như bây giờ.

"Đẹp gì chứ, cả thế giới này làm gì có ai đẹp bằng tôi!" anh vừa nói vừa thản nhiên uống trà.

"Anh tự tin gớm nhỉ?" cậu liếc mắt sang.

Taehyung không trả lời, chỉ diện ra vẻ mặt đương nhiên!! Không lâu sau đó, hai món ăn thơm phức được dọn ra bàn, Jungkook không kìm được, nhỏ giọng suýt xoa.

"Em ăn đi, món này là "Hamburger củ dền", rất nổi tiếng."

Jungkook lạ lẫm nhìn chằm chằm vào miếng bánh nướng màu trắng, bên trên có thịt áp chảo cùng vài miếng củ dền đã được nấu qua, ở dưới quệt một ít bơ óng ánh. Không thể ngăn nổi bản thân trước đồ ngon của lạ, Jungkook cắt một miếng to rồi cho ngay vào miệng.

Muốn miêu tả hương vị ư? Bốn chữ thôi: "mùi vị thiên đường".

Jungkook chớp mắt, nhìn anh ta với ánh nhìn vô cùng xúc động. Lần đầu tiên anh ta làm được chuyện cậu vừa lòng từ a tới z.

"Còn đây là món gì??" Jungkook tiếp tục chuyển thực đơn sang món thứ hai.

"Đây là "Cá Barramundi áp chảo", ăn kèm với sốt bơ. Loại cá này rất nổi tiếng ở đây. Người dân đặc biệt thích món cá này, họ còn có cả một chuyên mục riêng mang tên "Barramundi Recipes Collections" có ghi lại hàng trăm công thức chế biến loài cá này ở Úc." Taehyung ôn nhu vừa cắt miếng cá to ra cho cậu vừa nói.

"Nhiều đến vậy thế anh có biết công thức nào không? Về nhà có dịp lại nấu cho tôi ăn. Anh nấu ngon không chừng tôi lại chung tình bám riết lấy anh, khỏi cho anh đường lấy vợ đẻ con đấy!" cậu nói đùa xong lại cho miếng tiếp theo vào miệng, sau đó thở hắt ra một hơi. Cuối cùng cậu cũng đã biết địa chỉ của "thiên đường chốn hạ giới" rồi.

Trong khi đó, Taehyung lại nhìn cậu vui vẻ mà trầm mặc. Anh biết cậu nói đùa chứ nhưng thực sự anh chỉ muốn tiếp lời với cậu một câu thôi. "Anh cả đời chỉ muốn bên em thôi Jungkook!"

Thức ăn thực sự rất tuyệt, cậu ăn xong cùng Taehyung ra quầy thanh toán. Nói gì thì nói, bộ dạng Kim Taehyung đối thoại ngoại ngữ mới là điều Jungkook ngỡ ngàng nhất. Từ trước đến bây giờ, cậu chưa từng mở miệng nói người nọ điển trai nhưng cũng chưa từng mở miệng phủ nhận. Bởi nó là sự thật mà đến giờ Jungkook mới dám khẳng định. Kim Taehyung chính là bức tượng điêu khắc sống!

Bước ra khỏi quán ăn đầu tiên, anh liền bị cậu tiếp tục kéo vào một quán ăn khác.

"Cho tôi cái này!" lần này, cậu tự chọn món cho mình. Cậu đã tin tưởng tuyệt đối vào mĩ vị của nơi này rồi. Bất kể là món gì cũng đều ngon.

Đến khi phục vụ bưng ra, Jungkook lại càng hài lòng hơn. Hai món cậu chọn phi thường ngon mắt nha!

"Anh nói xem, đây là món gì?" Jungkook chỉ vào cái tô xanh xanh trước mặt.

"Món này là "Bánh nướng cà ri xanh", món này dùng để ăn sáng có vị rất đặc biệt. Cà ri được chế biến theo khẩu vị của người Úc nên rất vừa miệng. Lần đầu tôi nếm thử món này cũng rất vừa ý." Taehyung vừa nói xong Jungkook đã nhồi hết ba lát bánh mì nướng vào bụng. "Nè, có ớt, coi chừng cay!"

"Thật sao? Tôi lại cứ nghĩ cà ri nóng nên rát lưỡi chứ!" mặt Jungkook đỏ bừng. "À phải, tôi để ý từ nãy đến giờ hình như anh không ăn nhỉ?"

"Mấy món này có dầu mỡ nhiều nên tôi không ăn."

"Tại sao?" Jungkook tò mò, theo đà tiếp tục hỏi.

"Vì phải như vậy mới đẹp trai!" câu nói của anh ta như có gì đó đập bốp vào tai Jungkook.

"Ý là anh đang khen anh hay là đang gián tiếp chê tôi xấu?" khoé mắt cậu giật giật. Không rõ là điềm gì.

Cảm thấy cậu có vẻ căng thẳng, anh mới cười rộ lên, xua xua tay.

"Tôi không có ý đó. Em đương nhiên xinh đẹp rồi, còn phải bàn cãi sao?! Hay để tôi gọi thêm món tráng miệng cho em vậy."

---

"Món gì đấy?" Jungkook chỉ vào mấy cái bánh vàng tươi trên dĩa vừa mới được phục vụ đặt xuống bàn.

" "Cheese & Bacon Roll", bánh mì nướng có phô mai và thịt nguội được rắc bên trên."

"Cái này có vẻ đơn giản nhỉ, tôi sẽ chăm chỉ học công thức rồi làm cho anh ăn." Jungkook thích thú cho chiếc bánh thơm nức mùi bơ nướng vào miệng.

"Thật không?" anh hỏi có vẻ nghi ngờ, nhưng trong lòng lại cư nhiên có phần vui sướиɠ.

"Thật mà, thật mà!" cậu cười cười, khóe miệng còn dính chút phô mai. Anh thuận tay lấy ngón tay lau vết phô mai trên khoé miệng, sau đó bỏ vào miệng mình.

"Anh làm cái gì vậy hả?"

"Ăn."

"Anh thật biếи ŧɦái! Nhỡ người khác nhìn thấy thì sao? Rồi nhỡ đâu có nhà báo....." cậu thực sự không thể thốt nên lời nữa, liền cứng họng. Tay nhanh chóng cầm hết số bánh còn lại trên đĩa rồi ra ngoài.

Cậu chạy một mạch về khách sạn, đóng sầm cửa phòng. Mặt từ lúc nào đã trở nên nóng phừng phừng. Hai má cứ căng ra, thiếu điều muốn nổ tung.

Có khi nào có người chụp được không nhỉ? Lỡ ngày mai lên trang nhất là toi!!

Jungkook vừa nghĩ đến đó vừa mếu máo. Tự thề với lòng sau này có đi đâu cũng không bao giờ đi với tên đó. Hơi chút là động thủ. Nguy hiểm chết được! Vừa thả lỏng người buông cánh cửa ra, đột nhiên anh đẩy mạnh cửa vào.

"Jungkook, sao em lại chạy?"

"Anh tưởng mặt tôi dày mấy lớp mà còn có thể ở lại trong cái loại tình huống đó? Tôi nói trước, tôi mà lên trang bìa báo ngày mai là anh không xong với tôi đâu!"

"Nếu thật sự là vậy thì em sẽ làm gì tôi nào?" anh nhìn cậu, nét mặt đầy hứng thú.

"Tôi....tôi cũng chưa biết!" Jungkook ấp a ấp úng khi anh cứ vừa hỏi vừa tiến lại gần.

Taehyung nhìn biểu hiện của cậu, khẽ nhếch môi. Từ từ cởϊ qυầи áo trên người ném qua một bên. Anh tiến một bước, cậu lùi một bước, cứ thế, chân cậu chạm tới thành giường, mất đà ngã xuống. Anh liền nằm đè lên trên người cậu.

"Nè anh! Xuống mau!" Jungkook lấy tay chỉ thẳng vào mặt anh ta. Như thể muốn cảnh cáo.

"Không xuống!"

"Xuống mau! Nhanh lên!" cậu lấy gối đánh tới tấp vào người anh ta. Tự hỏi tại sao lại chẳng hề hứng gì.

"Em nằm yên xem nào!" anh ghì chặt hai tay cậu xuống giường.

"Cái tên biếи ŧɦái này! Anh cút khỏi người tôi mau!" những lúc cả hai ở bên nhau, tần suất Jungkook sử dụng từ "biếи ŧɦái" dường như là không có giới hạn.

Anh nhìn cậu tức giận mà cảm thấy thực đáng yêu. Liền lấy điện thoại ra chụp lại khuôn mặt cậu lúc này.

*Tách*

"Làm cái gì vậy hả? Cái tên này, tôi mà thoát được, anh đừng hòng chạy!" cậu giận tím mặt quát lớn.

"Cứ đợi đến lúc đó đi rồi tính!"

"Anh..."

Không đợi cậu nói hết câu, anh liền cúi xuống, nhắm tới môi cậu mà hôn sâu! Cậu nhìn khuôn mặt phóng đại của anh ta mà thoáng chút giật mình. Nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh trở lại. Những lúc như thế này, Jungkook quen rồi. Chỉ là hôn thôi, cậu không bài xích.

Một lúc lâu sau, anh ta mới luyến tiếc thả đôi môi anh đào của cậu ra.

"Đùa em tí thôi, tôi không làm gì em đâu! Thôi tôi đi tắm!" nói rồi anh ta quay lưng bước vào phòng tắm. Trước khi bước vào còn không quên nói một câu.

"Em.....có muốn tắm cùng không?"

"Anh bị điên à?? Mơ đi!"

"Thôi được rồi, tôi đi tắm thật đây! Mà này...." Taehyung ngập ngừng nhìn cậu.

"Gì nữa?"

"Em đáng yêu quá đấy Kookie!"

Nghe xong câu này, cậu bỗng chốc đỏ mặt. Anh ta đúng là tên dẻo mồm dẻo miệng! Cái đồ lưỡi không xương!

"Tôi đương nhiên đáng yêu rồi, tới lượt anh khen sao?"

END CHAP 15..

#JungMi