Chương 17: Chỉ là bạn bè

.

.

.

Sáng hôm sau, Taehyung đã dậy từ rất sớm. Hay nói đúng hơn rằng anh chẳng hề ngủ được. Anh nghiêng người, nằm lên khuỷu tay, say sưa ngắm nhìn người con trai nhỏ bên cạnh. Anh biết rõ chỉ mới cách đây năm tiếng trước, Jungkook mới bắt đầu chợp mắt. Chàng trai với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi đỏ mọng mím chặt, hai đầu lông mày thanh tú khẽ nhíu lại làm tim anh nổi lên quặn thắt. Anh lưu luyến hơi thở mang mùi tươi mát của Jungkook mà ghé sát lại gần cậu, mặt đối mặt, cạ cạ chóp mũi của cả hai. Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn cậu ở cự ly gần nhất có thể, trước đây những lúc hôn đều nhắm mắt nên anh hẳn không thể ngắm nhìn cậu được tỉ mỉ như thế này. Đôi mắt có chút sưng đỏ vì cậu đã khóc đêm qua. Hàng mi dày rũ xuống còn bết dính nước mắt. Taehyung đưa tay lau lau đi những vệt nước mắt đã dần khô lại. Đáy mắt anh thấp thoáng nỗi buồn không sao có thể thấu được. Nước mắt cậu rơi xuống, anh có thể ở bên lau khô, nhưng anh phải làm thế nào mới có thể xoá nhoà đi những giọt lệ còn vương vấn trong sâu thẳm tâm hồn đã bị tổn thương của Jungkook? Anh biết rõ bản thân đã yêu thương cậu đến nhường nào, biết rõ vòng tay này muốn che chở cậu bao nhiêu nhưng anh vẫn bất lực, chỉ vì một chướng ngại mang tên Jeon Jungkook. Anh không thể chạm đến con người cậu, bởi lẽ nó không mở cửa dành cho anh.

Đè nén tất cả những suy nghĩ vào nội tâm, dùng đôi mắt lạnh băng, anh giấu đi cõi lòng đã tan nát ấy. Hôm nay anh sẽ ở nhà chơi với cậu thật vui.

Khi Taehyung vừa thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, đã thấy Jungkook hé mắt nhìn chằm chằm mình.

"Em không ngủ nữa sao?"

Cậu lắc đầu.

"Vậy em dậy đi, chúng ta cùng ăn sáng, sau đó tôi ở nhà cùng chơi với em!" Taehyung ôn nhu xoa xoa mái tóc mềm như nước của Jungkook.

"Xong việc rồi sao không về lại còn ở đây làm gì?"

"Lỡ đi rồi, ở lại chơi vài bữa, để tôi xả stress nữa! Với lại đây cũng là tôi bù đắp cho em khoảng thời gian nhốt em trong nhà!"

"Anh nói được lắm! Có ngon thì đừng có động vào công việc nghe chưa?" Jungkook nghe đến đây đột nhiên thích thú.

"Biết rồi!"

Nói rồi cả hai vệ sinh cá nhân sau đó cùng ăn sáng. Đồ ăn sáng được nhân viên khách sạn mang đến tận phòng.

"Nè! Tại sao phần ăn sáng của anh có trứng còn của tôi lại không?" cậu lấy thìa nghi hoặc chỉ vào đĩa của người đối diện.

"Vậy sao? Chắc tại tôi đẹp trai nên người ta cho thêm!"

"Xí, chứ không phải anh hối lộ người ta à?" cậu giận dỗi bĩu môi.

"Em nghĩ tôi háu ăn đến vậy sao? Đây, ăn đi!" anh gắp cái trứng bỏ vào đĩa của cậu. Đương lúc Jungkook chỉ chăm chú nhìn vào cái trứng, anh liền chồm qua, hôn lên môi cậu.

"Anh làm gì thế?" Jungkook giật bắn mình, ôm lấy miệng.

"Hôn! Em chưa cảm giác được sao? Hay để tôi làm lại!"

Jungkook lắc đầu nguầy nguậy, xua tay.

"Tại sao anh tự dưng hôn tôi?"

"Tôi cho em cái trứng nhưng tại em đẹp nên bonus thêm cái hôn!" anh chớp chớp mắt nhìn cậu.

"Anh đúng là càng lúc càng biếи ŧɦái, Kim Taehyung!" Jungkook nói rồi bỏ cái trứng vào miệng.

Nửa tiếng sau, 2 người đều ăn xong. Nhân viên cũng đã lên dọn dẹp, sau đó, cả hai có mặt trên giường.

"Giờ thì làm gì tiếp đây?" Jungkook vòng chân ôm trọn cái gối hơi ấm áp, quay sang nhìn anh.

"Chơi game!!" nói xong anh lấy đâu ra một đĩa game điện tử, thật trùng hợp, cái game này hồi nhỏ cậu đã từng thấy bạn học rủ rê nhau chơi rất nhiều, trong lòng một đứa trẻ 5 tuổi lúc ấy đương nhiên thấy hiếu kì.

"Anh....lấy đâu ra thế?" cậu vui mừng chỉ vào nó.

"Đương nhiên tôi đi mua rồi! Mà em, chọn biệt danh đi! Tôi với em là đối thủ. Có điều gì buồn bã hay ấm ức, cứ mang hết ra đấu với tôi!"

"Biệt danh? Đặt gì thì được?" Jungkook gãi đầu.

"Ừm, ví dụ như tôi sẽ chọn biệt danh của tôi là Tae Đẹp Trai!"

"Này, anh có thể ngưng khoe mẽ bản thân được không?" khoé mắt Jungkook giật giật.

"Tất nhiên là không rồi. Vả lại loại tài sản này khoe ra dù sao cũng không bị cướp. Em không cần lo cho tôi."

"Ai thèm lo cho anh chứ?! Anh là "Tae Đẹp Trai". Vậy tôi là..." cậu xoa xoa cằm tập trung suy tư.

"Em vừa khen tôi đấy à?"

"Im lặng, đừng có nháo!" Jungkook quay sang, bịt miệng người bên cạnh.

"..."

"Aishh, tôi nghĩ không được, tùy anh đấy!"

"Được rồi, cầm lấy điều khiển này! Bắt đầu thôi! Tôi sẽ kiêm luôn là bình luận viên của trận đấu!"

"Vậy thì ngài Kim, ngài nói năng cho tử tế nhé!" Jungkook lườm nguýt anh ta, trong lòng có dự cảm không ổn tí nào.

"Được, alo alo, bây giờ chúng ta sẽ đến với trận đấu của hai đối thủ cân tài cân sức! Đó là tôi Tae Đẹp Trai và bên cạnh là Kookie Vợ Yêu!!"

"Nè nè, đặt tên kiểu gì đấy?"

"Em bảo tùy tôi!"

Đúng thật như vậy, nhưng Jungkook chẳng ngờ được đầu óc của ai kia lại có thể nghĩ ra cái tên đến mức đó.

"Thôi được rồi, tiếp tục đi!"

"Và bây giờ trận đấu xin được phép bắt đầu! Ôi, cái con màu đỏ của ai thế kia?" Taehyung vừa cầm điều khiển lên đã thấy có một con sắp cạn hết cây máu.

"Của anh đấy! Chết đi! Chết đi!" Jungkook cầm điều khiển, có bao nhiêu nút bấm bừa hết sạch. Làm nhân vật màu đỏ của anh thừa sống thiếu chết. Chật vật vô cùng.

Anh nhìn cậu vui như vậy, tâm trạng đương nhiên tốt lên hẳn. Chính thức dẹp bỏ mọi sức cản của cuộc đời, chú tâm vào trò chơi cùng cậu.

"Hừ, bây giờ Tae Đẹp Trai sẽ đảo ngược tình thế! Vâng và Tae Đẹp Trai đã cho Kookie Vợ Yêu một cú đo ván."

"Nè, bớt xạo đi! Bình luận còn phải liêm minh nữa chứ!"

"Vâng, cả hai lúc này đều giữ mức máu bằng nhau. Quả là ngang tài ngang sức. Và..... thôi chết, thua rồi! Vâng Tae Đẹp Trai đã ra đi một cách anh dũng!" Jungkook nghe tới đây mà nằm vật ra giường, cười đến độ ruột non đau quặn hết cả lên.

"Tôi thắng rồi, anh cũng phải khen tôi chứ!" cậu lấy tay, huých huých vai người bên cạnh.

"À, Kookie Vợ Yêu thật là giỏi quá đi!"

"Vậy thôi sao? Anh đúng là keo kiệt!" cậu bĩu môi.

"Chưa mà! Còn có một phần thưởng dành cho em!!.." Taehyung nhìn cậu, đá lông nheo.

"Đâu?"

Sau đó một nốt nhạc, ấn cậu xuống giường, ngấu nghiến đôi môi anh đào của cậu. Hai tay bị chặn lại nên Jungkook cứ nằm im đó, mặc sức anh ta đang mυ"ŧ mát đôi môi của mình đến sưng tấy. Một phần vì cậu đã quá quen thuộc với hành động này rồi. Ở bên cạnh anh ta, nếu chỉ là hôn thôi thì không thành vấn đề. Jungkook không biết từ khi nào đối với bản thân lại có ý niệm đó.

*Ting..ting..*

Điện thoại Jungkook đột nhiên reo lên. Lúc đó anh mới thả lỏng cổ tay cậu. Jungkook vươn người lấy điện thoại ở góc giường. Cuối cùng vì lười đi nên nằm tại đó nghe điện thoại.

"Alô"

"Alô, Kookie?"

Giọng nói này, là Jimin!- cậu có phần ngạc nhiên, liếc khẽ qua Taehyung rồi cầm điện thoại vào toilet.

"Jimin?? Sao anh lại biết số tôi??"

"Cái đó không quan trọng, Kookie. Anh muốn gặp em! Em có thời gian không?"

"..."

"Có vài chuyện chúng ta cần phải nói rõ!"

"Được! Nhắn địa điểm cho tôi!" nói xong cậu cúp máy. Đáy mắt lại biến thành một nơi chứa đầy tâm sự.

Phải, chúng ta cần nói rõ lại mọi chuyện, Jimin!

"Em đi đâu sao?" thấy cậu vừa ra khỏi toilet đã cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, anh liền hỏi.

"Tôi đi có chút chuyện! À mà nãy giờ anh hôn tôi hai cái, lát nhớ trả tiền đó!" nói rồi cậu vừa cười vừa chạy ra khỏi phòng.

Vẻ mặt anh cũng cười rộ lên, nhưng sau khi cánh cửa đóng sầm lại, nó mới trở nên trầm lặng. Hai hàm răng nghiến chặt. Cậu đi công chuyện, anh biết chứ, anh biết đó là Jimin. Bởi hiện tại cả hai đang ở Úc, không lẽ cậu lại hẹn đi với ông John! Không thể nào! Hễ nghĩ đến sau khi gặp Jimin, lúc nào Jungkook cũng vác một mảng u buồn trên mặt, chẳng thèm ăn uống, nói chuyện thậm chí là cười, anh lại không kìm được thở dài.

***

Tại một quán cà phê gần cảng Sydney...

"Anh đã tới rồi sao?" cậu nhàn nhạt ngồi xuống ghế trống đối diện.

"Anh có làm phiền em với Taehyung không?"

"Không có! Anh có việc gì cứ nói đi!" Jungkook vội vàng vào thẳng vấn đề. Cậu dẫu sao cũng không muốn làm lãng phí thời gian của cả hai.

"Được rồi! Kookie, anh biết anh đã sai khi rời bỏ em! Thật lòng anh cũng không muốn điều đó xảy ra. Anh không nghĩ chúng ta lại gặp nhau lúc này, anh cũng biết là em sẽ không thể tha thứ cho anh, nên chúng ta...có thể làm bạn được không?"

"..."

"Em cứ suy nghĩ đi Kookie! Anh sẽ chờ!"

"Được rồi Jimin, cứ tưởng chuyện gì! Bạn bè thì tất nhiên là được! Tôi cũng không phải loại người cố chấp trong quan hệ tình yêu với tình bạn!" cậu mỉm cười, kết thúc lại vấn đề một cách đơn giản. Không yêu nhau thì vẫn có thể là bạn. Làm hai người bạn khác với hai người yêu nhau ở chỗ, hằng giờ sẽ không nghĩ về nhau như một điều không thể thiếu và không bao giờ chọn nhau là đối tượng để yêu thương. Đặc biệt là khi tình bạn ấy được tạo nên từ một mảnh tình yêu dang dở.

"Thật sao? Cám ơn em, Kookie!" hắn vui mừng nhìn cậu. Thực có chút không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến mức đó.

Kookie, thực sự anh vẫn còn yêu em! Nếu em không thể chấp nhận anh ngay thì anh sẽ làm em rung động một lần nữa! Anh tin anh sẽ lại một lần nữa có được em!

Nói rồi, cả hai cùng ngồi uống nước sau đó đi ăn trưa với nhau. Quan hệ giữa hai người sau đó đã thực sự giống như hai người bạn, có thể cười với nhau rồi.

Jungkook đã từng nói rằng, một nửa thì luyến tiếc mối tình đầu ngọt ngào với Jimin, nửa còn lại thì hận! Vậy chẳng phải trở thành bạn bè sẽ là phương pháp tốt nhất cho cả hai lúc này sao?

***

Lúc Jungkook về đến khách sạn cũng đã 1h chiều, Taehyung lúc này không có ở trong phòng. Cậu trong đầu lại nghĩ chắc anh ta trốn nợ mình nên chạy mất.

Về phần anh, lúc này anh đang ngồi một mình ở Peacful Restaurant- nơi cậu cùng Jimin vừa rời đi.

Kookie, tôi biết em sẽ tha thứ cho hắn nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy! Nực cười thật, tôi còn định làm em rung động với tôi trước khi chuyện này xảy ra nữa kia!

END CHAP 17..

#JungMi