Chương 22: Mia và quyết định của cậu.

.

.

.

Cả một ngày hôm sau, Jungkook đến công ty làm việc. Trong lòng vẫn còn mang mớ suy nghĩ hỗn độn chồng chất. Đêm qua, cậu thực sự vẫn suy nghĩ chưa xong. Nhận thấy tâm trạng thất thần của Jungkook, anh quản lí mới thở dài một lượt, vỗ vai bảo cậu quay trở về nhà. Dù sao từ sáng đến trưa, vẻ mặt này cũng là không thể lên hình được.

Căn nhà không còn tiếng hát vu vơ của cậu mỗi lúc cao hứng, cũng không có tiếng cười sảng khoái của mấy lần chơi bời xuyên ngày nên nghe ra có gì đó thiếu vắng. Jungkook cũng không biết rốt cuộc bản thân đang bị rơi vào trầm tư như thế nào, nhưng cậu vẫn không thể thoát ra được. Cứ như chính Jungkook đang muốn tìm ra một lối thoát nào đó nhưng vẫn chưa được.

Tối hôm đó, khi Taehyung đã chuẩn bị cơm xong liền gọi cậu xuống ăn. Nhưng gọi mấy lần vẫn chẳng nghe cậu trả lời, cứ tưởng cậu còn ngủ, anh liền lên tận phòng gọi. Lên đến trên phòng, mở cửa ra đã thấy cậu ngồi đó, mắt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cậu không phải không nghe anh gọi mà căn bản là không thèm quan tâm đến làm anh có chút đau lòng.

"Kookie, ăn cơm thôi!"

"Tôi no rồi!"

"Em bị làm sao thế?"

"Không sao cả!"

Ánh mắt anh xoáy sâu vào sắc mặt trắng bệch của cậu.

"Em có cần.......?"

"Tôi chỉ cần ở một mình!" cậu nói, mắt vẫn hướng ra phía cửa sổ.

"Được rồi, vậy anh sẽ đi ra ngoài!" anh xoay bước rời đi.

"..."

"Kookie...đừng suy nghĩ về Jimin nữa!" sắc mặt anh đượm buồn. Thanh âm nhè nhẹ mà chua xót vang lên trước khi cánh cửa phòng đóng cạch, sau đó lại là một khoảng không kéo dài.

Tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc nước mắt Jungkook chợt rơi ra. Phải, cậu đã khóc, vì anh nói đúng cậu rồi! Cậu muốn không suy nghĩ về Jimin lắm chứ, cũng muốn xem Jimin chỉ là một người bạn đơn thuần, nhưng cậu làm không được. Có phải cậu lại trở nên yếu đuối như trước kia hay không? Có phải cậu lại yêu Jimin rồi không? Cậu cũng không chắc, bây giờ, thực sự quá khó để suy nghĩ thấu đáo mọi việc.

Về phía Taehyung, lúc đóng cửa phòng liền nghe thấy tiếng nấc của Jungkook ngày một lớn dần. Thanh âm ứ nghẹ nơi cổ họng làm anh có thể mường tượng ra khung cảnh cậu đang dùng tay che miệng thật kĩ để anh không nhận ra cậu đang nức nở. Nhưng có lẽ cậu thất bại rồi. Anh không những nghe thấy mà còn biết cậu đang rất mông lung với hoàn cảnh hiện tại và anh cũng biết chính anh cũng đang cảm thấy khó nhọc trong từng hơi thở. Đúng rồi, chính là Jimin đã làm cậu thành như vậy! Anh hận vì bản thân ngoài yêu cậu ra thì không có quyền gì để xen vào chuyện giữa cậu và Jimin cả! Đêm đến, anh cũng không vào phòng mà ngủ ở dưới phòng khách. Anh muốn cậu có không gian để bình tâm lại.

Đêm đen trời quang, có thể nhìn rõ ánh trăng từng chút từng chút một tựa xuống nơi hiên nhà. Tiếng kèn xe hắt hẻo vang vọng từ đường lớn xa tít. Phía cửa sổ được vén màn, dưới ánh trăng sáng rực soi rõ nỗi buồn trong đáy mắt, anh nhấm nháp ly rượu vang sóng sánh đỏ rực. Sắc đỏ như màu của vết thương lòng anh đang rướm máu. Vết thương ấy không phải ai đó gây ra lần đầu tiên trong trái tim đã từng mạnh mẽ không một vết xước, mà chỉ là anh nhìn thấy người anh thương rơi nước mắt vì một người con trai khác không xứng đáng. Thứ chất lỏng đỏ rực trong chiếc ly thủy tinh mang nét tinh xảo của những con người thượng lưu, nó khiến đầu lưỡi vương chút tê dại, vị ngọt thanh trong cổ họng bắt đầu từ cái đắng nơi đầu lưỡi. Nó mang theo hơi nóng tràn vào dạ dày đang co thắt. Những loại cảm giác ấy cứ không ngừng bám riết cơ thể của anh như chúng muốn nói rằng vết thương lòng sẽ luôn hành hạ anh cho đến khi có một người nào đó ở bên xoa dịu. "Người nào đó" nghe có vẻ có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng đối với anh nó chỉ có một và duy nhất.

Ánh mắt anh lại không tự chủ mà nhìn về phía cánh cửa đang đóng im lìm trên tầng kia...

***

Sáng sớm hôm sau, Jungkook thức dậy, vẫn là ngồi im trên giường, có vẻ như cậu vẫn chưa thể bắt đầu làm việc được. Nghĩ vậy, anh liền dời lịch trình của cậu đến khi tinh thần cậu ổn định.

Hôm nay đến tập đoàn, vô tình đi ngang qua công ty giải trí, anh bắt gặp Jimin đang đứng trước cổng, trong lòng nghĩ cư nhiên hắn đã làm gì khiến Jungkook khổ tâm đến mức này, bây giờ lại còn tìm đến. Taehyung liền tấp xe vào. Anh muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.

"Jimin..!" ngữ khí lạnh băng, điềm tĩnh đến quen thuộc.

"Ồ, Kim tổng! Lâu rồi không gặp!" hắn cười tươi, đưa tay lên có ý bắt tay.

"Đừng làm phiền Jungkook nữa!" anh lạnh lùng nói, tuyệt đối không để lộ chút cảm xúc nào.

"Sao chứ? Tôi làm phiền em ấy ư? Sao tôi lại chẳng thấy vậy chút nào!" Park Jimin khẽ nhếch môi giễu cợt.

"Cậu có gia đình rồi, lo mà về chăm sóc cho vợ mình đi, đừng khiến Jungkook phải bối rối nữa!"

"Tôi chẳng làm gì em ấy cả. Chỉ là đi uống nước, đi chơi rồi thi thoảng.......lại ôm nhau vài cái thôi mà!" Jimin nở nụ cười châm chọc.

"..."

"Nếu như em ấy để tâm tới chuyện đó thì chẳng phải em ấy còn yêu tôi sao? Nếu đã như vậy, thì Kim Tổng đây mới là người nên buông tha cho em ấy chứ. Vì cớ gì lại muốn níu kéo Jungkook như vậy?"

"Em ấy là người của tôi, tôi sẽ không buông tay em ấy hay thậm chí là để em ấy cho cậu cướp mất!" anh trừng mắt nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười nửa miệng, ghé sát lại tai anh, thì thầm chậm rãi từng tiếng. Bộ dạng đắc thắng không chút che đậy.

"Người của anh? Em ấy ban đầu và cho đến tận bây giờ đều thuộc về tôi! Nói cho đúng, anh nhìn lại đi, Jungkook không yêu anh!"

Nói rồi Jimin bỏ đi mất. Để lại Taehyung đứng đó, tức giận đến run người, mắt hằn lên tia máu.

***

Ở nhà, Jungkook nhận được điện thoại của Jimin rủ cậu cùng đi chơi. Lúc đầu có đôi chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn là bắt máy.

"Kookie, đi chơi nhé! Em ở đâu, anh sẽ đi đón?"

"Jimin, em không đi được! Em xin lỗi!"

"Sao thế? Không khỏe trong người sao? Có cần anh đưa đi bệnh viện không?"

"Không sao? Em vẫn khỏe mà! Em chỉ bận tí việc thôi!"

"Vậy sao? Vậy để khi khác cũng được!" nói rồi hắn định cúp máy.

"À Jimin à, vợ anh....có thể đi cùng cô ấy mà!"

"..."

"Anh cũng phải dành thời gian chăm sóc cô ấy nữa! Không cô ấy sẽ hiểu lầm em mất!"

"Ừ, anh biết rồi! Anh cúp máy đây!" giọng hắn nghe ra có chút không tự nhiên.

Hắn thở dài, ném điện thoại xuống sopha.

"Jimin, anh uống nước này!" Mia cầm ly nước cam từ bếp lên.

"Không cần, cô uống đi, tôi không thích!" hắn trực tiếp cự tuyệt.

"Anh không thích nước cam sao? Vậy để em..."

"Tôi chính là không thích cô đấy!" hắn nói xong liền đứng dậy rời đi.

"Anh định đi đâu sao?" cô vẫn cứ một mực đứng phía sau lo lắng.

Hắn nhếch môi, sau đó ngoái đầu.

"Tôi.....đi chơi với đàn bà khác!"

Lời lẽ của hắn như mũi đao bay xuyên qua tim cô. Sao hắn lại có thể cay nghiệt đến thế cơ chứ? Hắn chán ghét cô, hắn muốn dày vò cô, được, hắn thành công rồi. Bởi vì cô quá nhu nhược. Sự thật, hắn đối với cô là như thế đấy. Nhưng cô lại nói nói với cha hai người rất đang rất hạnh phúc, hắn rất quan tâm tới cô. Vì cô không muốn làm tổn hại đến sự nghiệp của hắn! Cô khờ thật! Nhưng vì cô yêu hắn!

***

Còn Jungkook, từ lúc nghe máy của Jimin đến giờ cậu vẫn đang rất bức bối. Cậu phải tìm ra cách thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Phải làm sao để không nghĩ tới Jimin? Làm sao để trái tim không theo thói quen mà đập mạnh vì hắn nữa? Cậu nể phục chính bản thân mình vì cậu quá vị tha với những gì hắn đã làm! Ba năm trước đã bỏ rơi cậu không một lời chia tay. Cả một cú điện thoại lẫn tin nhắn đều không có. Cậu cần một lời khuyên, thế nên đã gọi cho chị Eunhye. Người ngoài cuộc như chị ấy hẳn sẽ có cách nhìn khác hơn so với người đang trong giai đoạn yêu đương mật ngọt như Yoongi hyung.

"Alo, chị Eunhye!" giọng Jungkook thoáng chút trầm.

"Kookie, em đó sao? Cũng lâu rồi không nói chuyện cùng em nhỉ?" Eunhye bên đầu dây bên kia đang chán chường với đống bản báo cáo, nghe tiếng Jungkook liền vui vẻ lên hẳn.

"Vâng!"

"Sao nghe giọng em thực nhỏ? Em làm sao thế, kẻ nào cư nhiên dám làm Kookie của chị buồn?"

"Không có! Chỉ là em đang gặp chút vấn đề!"

"Có cần chị tư vấn không?"

"Vâng ạ!"

"Vậy nói chị nghe nào!"

Sau đó, Jungkook kể ra tất cả những chuyện cậu đang suy nghĩ và trải qua cho chị ấy nghe. Về cậu đã cảm thấy như thế nào khi gặp lại Jimin, thấy bối rối ra sao khi Jimin đề nghị làm bạn rồi cả việc mà cậu đang ray rứt trong lòng sau khi gặp Mia về. Eunhye nghe được, tâm tình cũng cảm thấy rất khó xử, giọng cô có vẻ ngập ngừng.

"Chị nói xem, có cách nào để em không yêu anh ấy nữa không?" Jungkook gọi tên những cảm giác trong lòng dành cho Jimin chính là "vẫn còn yêu".

"Bây giờ chị chỉ có một cách thôi. Tuy rất khó nhưng chị nghĩ đó là cách duy nhất!"

"Chị cứ nói đi!"

"Em hãy dành tình yêu đó cho một người khác!"

"Nghĩa là sao ạ? Ý chị muốn em lấy người khác thay thế cho anh ấy hả?"

"Không hẳn là như thế, em nói sai rồi, là thử yêu một người khác! Thử mở lòng với một ai đó khác!"

"Có thật là được không ạ? Làm sao có thể yêu một người khác khi anh ấy cứ luôn ở bên cạnh?"

"Vậy nên chị mới nói, thôi em cứ suy nghĩ đi! Chị phải hoàn tất công việc đây! À mà mấy bữa nay em làm gì chủ tịch đấy?"

"Là sao ạ?"

"Hôm nay chủ tịch giận lắm! Ngài ấy vào công ty đúng lúc chị đang buộc tóc, thế là chất một núi công việc cho chị đây nè! Thôi bye em nhé!"

"Vâng ạ! Bye chị!"

Vừa cúp máy xong, Jungkook thở dài. Cậu sẽ làm được chứ? Phải rồi, cậu phải làm được, cậu sẽ dành tình yêu đó cho một người khác, nhất định sẽ không phải lại là Jimin!

Em tốt hơn hết nên kết thúc tình cảm của mình với anh từ nay. Từ bây giờ, nỗi nhớ của em sẽ không còn hiện hữu một người mang tên Park Jimin nữa!

END CHAP 22..

#JungMi