Chương 24: Ghen tuông vô bờ

.

.

.

Sáng hôm nay, Jungkook sẽ chính thức quay trở lại công việc. Từ sớm cậu đã đến công ty thu âm ca khúc mới. Đây là đĩa đơn thứ 3 của cậu trong sự nghiệp ca hát. Khác với những đĩa đơn trước, single lần này nói về tình yêu trưởng thành của một đôi trai gái đã yêu nhau hai năm, sau đó sự buông tay của chàng trai đã làm cho tình yêu đẹp của cả hai đi đến hồi kết.

Việc thu âm cho bài hát này là việc làm khó nhất từ trước đến giờ. Bởi mỗi lần cất lên lyrics, Jungkook lại không thể ngăn cản được tâm can mà buồn bã. Chính vì đâu đó trong lời hát có hình bóng của cậu cùng Jimin... Lần đầu hát ca khúc này, cậu đã khóc. Cậu cũng không rõ nữa, cậu chỉ biết, mỗi khi cất tiếng hát, những kỉ niệm cùng Jimin như một thước phim quay chậm, ùa về trong tâm trí. Thật trớ trêu mà.

"Kookie, em đã từng yêu ai chưa?" chị quản lý đứng bên ngoài lên tiếng khi thấy cậu từ phòng thu âm đi ra.

"Thật ra....trước đây đã từng có một người..." không nhanh không chậm, Jungkook mở lời.

"Thảo nào em lại hát cảm động được đến như vậy. Em làm tốt lắm, Kookie!" chị quản lý mỉm cười vỗ vai cậu, sau đó rời đi làm việc. Chị là một phụ nữ đã có kinh nghiệm trong tình yêu và chị hiểu rất rõ, tâm trạng của cậu em nhỏ đối với bài hát. Cậu đã có một quá khứ đầy khó khăn đối với "một người" mà cậu vừa nhắc đến.

Bài hát này....nó như cả tuổi trẻ của Jungkook, làm sao không tốt cho được. Nghĩ vậy, cậu bỗng nở nụ cười buồn.

Về phòng nghỉ cũng là 10 giờ trưa. Mở cửa đi vào liền thấy Jimin ngồi chờ, trên mặc áo thun đen đơn giản, hai chân đang vắt chéo hiện hữu chiếc quần jean bó sát của nhãn hiệu nổi tiếng. Dù cho thế nào cũng không thể chối bỏ được vẻ ngoài lịch thiệp kia, ngay cả khi người nọ đang trong trang phục dạo phố.

"Kookie!" Hắn cười tươi, đi lại chỗ cậu.

"Jimin, sao anh tới đây?"

"Chỉ là anh muốn cùng em ăn trưa thôi!"

"Anh tới đây từ lúc nào! Anh chờ em có lâu chưa?" Jungkook nhanh tay soạn đồ đạc vào túi xách.

"Không đâu, anh cũng mới tới! Nghe quản lý bảo em thu âm gần xong rồi nên mới vào đây chờ em!"

"Ồ, vậy sao?"

Sau đó, cả hai cùng đi dùng bữa trưa. Trước khi đi, cậu không quên nhắn tin báo cho Taehyung một tiếng. Nếu không lại báo hại anh "leo cây" ở nhà.

***

Tại phòng làm việc, đang lúc Taehyung chuẩn bị về nhà nấu bữa trưa cho Jungkook liền nhận được tin nhắn.

Taehyung, tôi đi ăn trưa cùng Jimin, không cần chuẩn bị cơm nhé!^^

Kookie<3

Jimin?? cái tên này làm anh có chút khẩn trương. Liền bấm số gọi cho cậu nhưng cậu lại không nghe máy. Cũng phải thôi, lần nào đi với hắn ta về, cậu cũng như người mất hồn. Phải mất mấy ngày sau mới có thể trấn tỉnh lại. Không chần chừ, anh liền gọi cho vệ sĩ Yoon để lấy địa chỉ của hai người họ.

Tại nhà hàng Tasty..

"Jimin, Kookie!" Taehyung dáng vẻ phong trần đi lại phía bàn ăn cạnh chiếc cửa sổ sát đất. Nhìn ra phía bên ngoài là dòng người tấp nập cùng toà cao ốc lớn đồ sộ.

"Taehyung, anh cũng ăn trưa ở đây sao?" Jungkook ngoái đầu nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Kim tổng, cùng ngồi xuống đi!" Jimin vui vẻ mời chào. Nhưng không khó để nhận ra trong ánh mắt có chút gì đó mất tự nhiên.

"Anh ăn gì?" cậu quay sang hỏi anh.

"Giống em!" anh vừa nói, vừa cười nhìn cậu.

"Anh biết em đã gọi gì mà giống em cơ chứ?" Jungkook bĩu môi.

"Chỉ cần là em thích ăn thì anh đều ăn được!"

"Hừm! Được rồi! Phục vụ..."

Thức ăn sau đó rất nhanh được mang lên. Cả ba bắt đầu dùng bữa. Taehyung ngồi bên cạnh luôn tay gắp thức ăn sang cho Jungkook. Cậu cũng vui vẻ nhận lấy. Hai người tự nhiên cười cười nói nói, hẳn là không để ý đến Jimin ngồi đó với khuôn mặt đầy vẻ ghen tức. Có chút không tự nhiên, liên tục nâng cốc rượu vang trắng uống cạn. Vị đắng chát bao vây cuống họng làm hắn khẽ nhíu mày.

"Jimin, anh không ăn sao? Đừng uống nhiều rượu như vậy!" Jungkook quay sang Jimin, vẻ mặt có phần quan tâm.

"À, anh no rồi! Em cứ ăn tiếp đi!"

"Phải rồi! Giám đốc Park đây, hẳn là rất thích dùng bữa cùng với Jungkook của tôi nhỉ?!" anh lên tiếng, trong giọng nói mang rõ ý tứ giễu cợt cùng ghen tuông không kém.

Jimin nghe xong liền cứng họng, không biết nói gì. Trong đầu nghĩ không biết Kim Taehyung anh ta hỏi như thế rốt cuộc là muốn thế nào. Anh ta chính là đang xác định chủ quyền đối với Jungkook sao? Hay là đang gián tiếp cảnh cáo Jimin hắn? Nghĩ không thông, Jimin liếc mắt chậm rãi ngước nhìn người đối diện, đúng khi đó liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị sắc bén như diều hâu. Hai con ngươi đen láy nhưng sâu hun hút, làm hắn thoáng cảm nhận được cái gì đó lạnh thấu da thịt.

Bộ dạng đáng sợ ấy mau chóng vụt tắt vì cú huých nhẹ của Jungkook ngồi bên cạnh. Cậu đương nhiên bị câu nói của anh vừa rồi làm cho giật mình.

"Này, anh....nói gì vậy hả? Bạn bè đi ăn với nhau đương nhiên không có vấn đề gì!" cậu cười cười.

"Chắc tôi đã làm Kim Tổng khó chịu rồi nhỉ?! Vậy tôi xin phép về trước!" Jimin đứng dậy, giận đùng đùng bỏ đi.

"Jimin ah!" Jungkook đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gọi với theo bóng lưng dần khuất sau đại sảnh của hắn.

"Ngồi yên!" thấy cậu đang tính đuổi theo, anh liền giữ cậu lại.

"Anh sao vậy, Jimin giận rồi!"

"Em sợ cậu ta giận sao? Nếu tôi nói tôi cũng giận thì em có phản ứng như thế không?"

"Tôi..... a....... tôi......" Jungkook ấp úng.

Phải rồi, bây giờ không phải lúc để quan tâm tới Jimin, bây giờ việc cậu phải làm là yêu tên bên cạnh này!

Nghĩ vậy, Jungkook liền quay sang, tặng cho anh một nụ hôn lên gò má.

"Gì vậy?" Taehyung suýt chút nữa bị Jungkook hù cho mất hồn.

"Thì không phải anh hỏi nếu anh giận thì tôi sẽ phản ứng thế nào sao? Tôi đã trả lời rồi đấy!"

Nghe câu trả lời ấy, anh bỗng bật cười, xoa đầu cậu.

"Em thông minh thật. Càng ngày em càng hiểu tôi hơn rồi!"

"Được rồi! Ăn tiếp đi!" Jungkook cười lớn sau đó lại tiếp tục chăm chú vào bữa ăn.

Ở ngoài, Jimin ngồi trên xe nhìn thấy thế, liền không khỏi giận run. Xem ra, việc rời đi của mình căn bản không một chút ảnh hưởng đến hai người họ! Hắn rồ ga, chiếc xe thoáng chốc đã khuất dạng.

Ăn xong bữa trưa, Taehyung lái xe đưa cậu về nhà. Jungkook ngồi trên xe đung đưa hai chân, đầu lắc lư lắc lư qua lại mỗi lúc xe ôm cua. Hình như cậu đang muốn ngủ gật thì phải?! Taehyung nhận ra điều đó, chốc chốc lại nhìn sang bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ của cậu mà cười thầm. Anh nhịn không được, đưa tay xoa tóc cậu, Jungkook cũng vì thế giật mình tỉnh dậy.

"Anh đừng có nhiễu tôi! Không hiểu tại sao tôi ăn xong lại rất buồn ngủ." nói rồi Jungkook dùng tay vỗ vỗ hai má làm phát lên tiếng "bách bách". Taehyung nghe thấy liền nhíu mày.

Sau đó anh nhếch môi xoay vô lăng một vòng, Jungkook theo không kịp, nương theo quán tính ngã úp mặt vào l*иg ngực người bên cạnh. Sống mũi cao cao trắng nõn của Jungkook va mạnh vào thân thể rắn chắc kia liền truyền lên cảm giác "ứa nước mắt".

"Anh làm gì vậy? Đau!" cậu ôm lấy sống mũi ai oán.

Anh cười cười, hình như anh hơi quá tay. Nhưng anh vẫn mặc kệ. Dùng năm ngón tay to lớn ôm lấy đầu Jungkook kéo tựa vào vai mình.

"Muốn ngủ thì tựa vào đây mà ngủ! Tôi miễn phí cho em đấy!" Taehyung cúi xuống nhìn đôi mắt to tròn đang ngước lên trong lòng.

"Anh chắc chứ?" Jungkook đa nghi.

"Không chỉ có ngủ, bất cứ khi nào em gặp phiền toái, bờ vai này sẽ luôn làm chỗ dựa cho em, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa vẫn sẽ không bao giờ thay đổi."

Dứt lời, anh chăm chú tiếp tục lái xe. Jungkook cứ như vậy, an ổn tựa vào l*иg ngực ám áp kia. Cậu vẫn không có ngủ, thay vào đó là im lặng cúi đầu. Ngay cả thở nhẹ cũng có cảm giác kì lạ. Anh có biết, câu nói khi nãy đã làm tim cậu lỡ mất một nhịp hay không? Chưa ai từng nói với cậu những lời như thế. Sự thật là người cậu đã từng đặt yêu thương rất nhiều lại quay bước bỏ mặc cậu. Chưa ai đã bảo rằng sẽ làm chỗ để cậu nương tựa cả. Nhưng giờ thì có rồi!

***

Jimin điên cuồng rồ ga về đến nhà, hắn điên tiết đập vỡ hết đồ đạc. Mia thấy thế liền hốt hoảng ôm hắn lại, bảo hắn dừng tay. Hắn chẳng những không nghe, còn quay lại, trừng mắt với cô.

"Cô...chính cô mà tôi mới ra như thế này. Cô có biết suốt đời này.....cô chỉ là cái gai cản đường tôi không?" hắn bóp lấy cổ Mia hét to.

"Jimin......đừng.!!!!"

"Cô muốn tôi yêu cô chứ gì?? Được, tôi sẽ thỏa mãn mong muốn của cô, ngay bây giờ!"

Nói xong, hắn thả mạnh cô xuống ghế sopha, một lượt xé bỏ chiếc váy trắng trên người cùng nội y. Cô sợ hãi, đẩy hắn ra, hắn bây giờ cứ như một con dã thú, rất đáng sợ.

Hắn đè lên người cô, không một chút khởi đầu liền đâm cự vật vào bên trong, điên cuồng mà xuyên xỏ. Cô đau đớn gào lên. Lần đầu tiên của cô...là như thế này sao?

Trong lúc quan hệ, Jimin cứ luôn miệng gọi cái tên Jungkook! Jungkook! Cô nghe thật quen nhưng rồi lại không thể nhớ ra, cứ thế bật khóc trong vô vọng.

Đến cao trào, hắn rút cự vật ra, bắt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên sopha. Sau đó mặc quần áo lại rồi bỏ đi. Không một chút mảy may tới Mia đang đau đớn nằm trên ghế. Cô toàn thân đầy những vết bầm tím. Căn phòng lúc này thật hỗn độn. Đồ đạc đổ vỡ, quần áo, nước mắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu!

END CHAP 24..

#JungMi