Chương 39: Cơm trưa

.

.

.

Cả buổi sáng, Jungkook ở nhà để chuẩn bị cơm trưa cho Taehyung. Vì cậu nghe chị Eunhye bảo gần đây anh rất ít khi ăn uống điều độ. Jungkook mặc dù biết bản thân nấu ăn không được xuất sắc lắm nhưng vì anh cậu sẽ cố gắng hết sức. Dù sao cũng không đến nỗi quá tệ mà.

Từ trước đến giờ, việc gì cũng vậy, nếu Jungkook cậu đã cố gắng, nhất định sẽ thành công. Bữa cơm do cậu kì công nấu nướng được tỉ mỉ xếp gọn vào chiếc hộp nhỏ rồi được cậu mang đến tận công ty.

12:00, Đã là giờ nghỉ trưa nên nhân viên đều đã đi ăn hết, cả chị Eunhye cũng không thấy đâu. Jungkook đứng trước cửa phòng một lúc, không biết anh có còn ở trong phòng hay không?! Hay là đi đâu rồi cũng nên.

Nghĩ vậy, cậu mới chần chừ, đưa tay lên gõ cửa. Cho đến tận năm phút sau, vẫn là chưa có nghe hồi âm từ bên trong. Jungkook thở dài nhẹ, ủ rũ cầm hộp cơm trưa về nhà. Ra đến cổng công ty, vừa định bắt taxi về thì bỗng có một chiếc xe hơi màu đen đi ngang qua bên cạnh. Jungkook giật mình quay đầu lại nhìn.

"Đó chẳng phải là xe của Taehyung sao?"

Nghĩ vậy, cậu liền vui mừng chạy lại.

"Tae!"

"Tới đây làm gì?" Taehyung vừa bước xuống xe liền nhăn mặt bất mãn với người đối diện. Không thể hiểu tại sao cậu lại phải cố gắng như thế này.

"Em tới để........"

"Jungkook!" Jimin từ đâu bước đến, trên khuôn miệng vẫn là nụ cười hiền lành ấy.

"Jimin, sao anh lại ở đây?"

"Kookie, anh tìm em mấy ngày nay. Mau! Theo anh về đi. Đừng ở đây!" giọng nói Jimin mang theo chút khẩn trương. Cũng phải thôi, phía sau nụ cười có vẻ hiền từ kia chính là thâm tâm đã sớm điên cuồng muốn mang Jungkook đi khỏi Taehyung.

"Anh nói thế nghĩa là sao Jimin! Em đã bảo anh đừng lo cho em nữa mà, em không sao!"

"Em nghĩ em cứ thế tự hủy hoại bản thân mình mà bảo anh không cần tìm em, không cần quan tâm em sao?" Jimin ôm lấy vai cậu.

"..."

"Đừng tìm đến bên cạnh hắn ta nữa. Em không thấy hắn ta chỉ toàn mang lại cho em đau khổ sao?" Jimin vừa nói vừa chỉ vào Taehyung. Nói không chừng hắn đã bắt đầu tức giận ra mặt rồi.

"Jimin, em...."

"Đi thôi!" Taehyung mở cửa xe ra, kéo một tay Jungkook vào trong. Đương nhiên, một người không thích phiền phức như anh sẽ không thể chịu đựng được việc lắng nghe cuộc giằng co chẳng hề thú vị này.

"Không được!" Jimin một mực kéo Jungkook về phía mình.

Taehyung thấy vậy, liền khẽ nhíu mày, sau đó nhếch môi giễu cợt.

"Chi bằng, bây giờ em chọn đi! Tôi......hay hắn?"

Jungkook cúi xuống, suy nghĩ một hồi.

Nếu chọn Taehyung, chẳng bao lâu nữa, đến khi Minyoung về, rồi cậu sẽ ra sao đây? Sẽ lại tiếp tục đau khổ sao? Còn nếu chọn Jimin......

Sau đó Jungkook hít thở thật sâu rồi nói.

"Jimin, cám ơn anh đã quan tâm đến em, lo lắng cho em! Nhưng em xin lỗi!" nói rồi cậu rút tay ra khỏi tay Jimin, ngồi vào xe.

"Sống trên đời nên lượng sức mình thì hơn!" anh nhìn thẳng vào Jimin, nói ra một câu chế nhạo làm hắn giận đến run người.

Nếu chọn Jimin lại càng không thể. Minyoung với Mia, nếu phải chọn đối mặt với một người, cậu thà làm kẻ thù của Minyoung thì hơn!

"Tài xế, đi thôi!" Taehyung hắng giọng, chiếc xe lập tức chuyển bánh.

Hai người ngồi trên xe về nhà. Tay Jungkook cứ ôm khư khư hộp cơm, đôi lúc lại nhìn sang anh đang ngồi bên cạnh. Thật sự có rất nhiều điều để nói nhưng lại không dám nói ra.

"Tới tìm tôi?"

"Phải, cái này, em mang cho anh!" cậu đưa hộp cơm ra.

Taehyung nhìn hộp cơm trưa vụng về nhưng đáng yêu ấy, trong đáy mắy khẽ rung động, nhưng lại rất nhanh bị che đi bằng ngữ điệu vô tình.

"Sau này không cần phí sức. Tôi không có hứng thú với mấy thứ này!"

Câu nói của anh như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu. Thôi được rồi, nếu anh không thích thì thôi vậy. Jungkook thu tay lại.

Vì ở ngoài trời nắng hơi lâu nên Jungkook có đôi chút say sẩm mặt mày. Cậu khẽ tựa vào cửa kính xe hơi, chợp mắt một lát. Một lúc sau, khi Taehyung nhìn sang thì cậu đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đó của Jungkook anh lại có chút mềm lòng. Ánh mắt chợt xen chút ôn nhu như trước kia. Taehyung nhẹ nhàng cầm lấy hộp cơm từ tay cậu, mở ra chậm rãi vừa ăn vừa suy tư.

Rất khá, cậu đã vì anh mà cố gắng như thế sao? Nghĩ vậy, anh liền nhanh chóng ăn hết sạch. Sau khi thu dọn hộp cơm, anh chỉnh lại tư thế như lúc đầu, ngồi nghiêm nghị. Chiếc xe đi đến đoạn đường đang trong quá trình sửa chữa, không ngừng xốc mạnh làm anh có chút phiền. Đầu cậu gật gù chao đảo qua lại, cuối cùng lại ngã vào lòng anh.

Taehyung ôm lấy cả thân thể nhỏ bé đó, để chắc rằng cậu sẽ không bị ngã xuống sàn xe. Nhẹ xoa xoa mái tóc đen mềm mượt của cậu, tim anh bắt đầu đập loạn xạ. Cái cảm giác nhớ nhung đó làm anh thực sự rất khó chịu. Anh cũng thật không hiểu nổi chính mình. Đôi lúc thì yêu nhưng đôi lúc lại hận cậu vô cùng. Chắc có lẽ do vết thương trong lòng đã quá lớn đến nỗi tình cảm của anh ít nhiều trở nên khó kiểm soát.

Lúc gần đến nhà, Jungkook mơ màng mở mắt ra liền nhận thấy khung cảnh trước mắt dường như bị quay một góc 90°. Là cậu đang nằm ngủ sao? Vậy nơi cậu đang nằm là....??

Jungkook xoay mặt lên phía trên, tức thì nhìn thấy Taehyung đang chăm chú nhìn mình.

"Sắp tới nhà rồi!" âm thanh phát ra không hề mang chút biểu cảm.

"..." Jungkook không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

"Sao nhìn tôi mãi thế?"

"Hộp cơm, nó đâu rồi?" Jungkook liếc mắt nhìn xung quanh. Là cậu vừa chợt nhớ ra.

"Vừa nãy em ngủ, làm rơi xuống đất, nên tôi ném đi rồi!" Taehyung vẫn bình thản giải thích mặc dù đó không phải là câu trả lời. Thật ra anh đã nghĩ tới bản thân sẽ không thể giải thích được với Jungkook nếu cậu thấy hộp cơm rỗng, vậy chi bằng phi tang nó luôn cho rồi..

Nghe vậy, Jungkook chỉ cười tinh nghịch, sau đó bật dậy, trèo lên đùi, ngồi đối mặt với anh. Taehyung còn chưa kịp mở miệng ra hỏi thì cậu đã nhanh chóng áp môi mình vào. Jungkook choàng hai tay ra sau gáy, ôm chặt lấy đầu anh. Taehyung không còn cách nào né tránh được đành cứ thế mà hôn trả lại. Hai người ngồi đó quấn quít nhau, mặc kệ cho xe đã dừng ở cửa nhà năm phút trước. Tài xế chỉ biết ngồi im như tượng, không dám hó hé làm cản trở chuyện riêng của chủ tịch phía sau.

Một lúc lâu sau, cậu buông anh ra, mở cửa xuống xe. Khuôn mặt không khỏi đỏ bừng. Nhưng cậu là người chủ động trước nên việc xấu hổ dường như có hơi vô lí. Thật ra mà nói, ý định ban đầu của Jungkook chỉ là muốn kiểm tra một chút. Nhưng sau cùng không hiểu tại sao lại bị anh ép chặt vào, căn bản không thể dừng lại được. Vừa bước vào nhà, Jungkook vừa tủm tỉm cười. Phải, cậu thật sự rất vui vì anh đã ăn hộp cơm đó.

"Jungkook!" anh gọi cậu từ phía sau.

"Sao?"

"Đừng hiểu lầm, tôi đã ăn nó thật nhưng tôi vứt đi cũng là thật. Vì nó quá tệ!!"

Jungkook nghe xong, hai chân chôn chặt tại chỗ. Cái gì chứ? Sao anh lại có thể nói những câu khó nghe như vậy? Taehyung trước đây không hề như thế!

Jungkook nét mặt đượm buồn, chậm chạp đi vào nhà. Cả buổi chiều hôm đó, cậu ngồi trên giường, nét mặt đơ cứng như người mất hồn.

Cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó rất lạ. Ngẫm lại một chút, việc Taehyung giận vì cậu xem anh là trò chơi, tất nhiên cậu hiểu. Nhưng việc anh có tình cảm với Minyoung trong thời gian ngắn như vậy là điều gần như không thể!

Hai người chỉ gặp nhau đúng một lần. Chào hỏi nhau còn chưa đầy năm con chữ, sao có thể yêu nhau? Rõ ràng trong chuyện này có gì đó rất kì lạ. Không lẽ anh nói dối cậu sao? Chắc không đâu, như vậy thì anh được gì cơ chứ? Nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ.

END CHAP 38..

#JungMi