Chương 41: Lie

.

.

.

Hôm nay, những điều Jungkook tìm hiểu được, thật sự làm cậu rất mệt mỏi. Nếu bình tĩnh, sắp xếp lại mọi việc theo cách hợp lí thì có vẻ như Minyoung đã làm gì đó có lỗi và phải rời khỏi đây.

Nhưng cũng có khi những gì cậu suy nghĩ đều đã sai hoàn toàn. Minyoung vì vội chuyện gì nên rời khỏi phòng của Taehyung cũng nên, không nhất thiết là sợ hãi như cậu nghĩ. Cũng có khi là Taehyung đã gọi cho Minyoung trước, sau đó phục vụ mới gọi cho Hoseok đến. Cũng có khi Minyoung thật sự đã đi du lịch và sắp quay trở về rồi!

Những suy nghĩ đó cứ vẩn vơ trong đầu cậu từ lúc rời khỏi phòng tắm cho đến khi cậu nhặt vật nhỏ ấy lên.

Cái gì đây??

Jungkook với tay vào gầm giường, lôi vật nhỏ đó ra.

"Cái này là.....điện thoại của mình!!!" cậu ngạc nhiên lật qua lật lại. "Đúng rồi, là của mình đây mà!"

Sau một hồi sạc pin, màn hình liền sáng lên. Biết bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, còn cả cuộc gọi nhỡ nữa. Đa số đều là của Taehyung gửi lúc cậu để quên ở nhà đây mà!

"Tất cả đều của anh ấy! Nhưng còn cái này....???"

Jungkook nhìn kĩ vào tin nhắn gần đây nhất. Nó không phải của Taehyung........là của Minyoung. Chính vào cái ngày cậu về Hàn Quốc.

Nhìn vào cái tên đó, Jungkook có chút chần chừ. Liệu khi đọc nó rồi, cậu sẽ vui chứ? Hay lại càng thêm thất vọng? Cậu cũng không biết nữa! Có quá nhiều đắn đo. Nhưng rồi cuối cùng, vẫn là phải xem thì mới biết được. Cậu liền bấm mở vào hộp tin.

***

Sau cuộc họp kéo dài tận mấy giờ liền. Taehyung lái xe trở về nhà. Dạo này tập đoàn có biết bao nhiêu thứ cần giải quyết. Làm anh căng thẳng đến nỗi đầu óc không còn thời gian để nghĩ đến chuyện gì khác ngoài mấy sấp tài liệu nữa. Nhưng ngày nào trở về nhà cũng thấy Jungkook, như vậy càng làm anh mệt mỏi hơn. Tâm trí của anh đối với chuyện của cậu mà nói, nó như một chiếc điện thoại đã hết dung lượng rồi, không thể thu nạp thêm bất cứ thứ gì được nữa!

Về đến nhà, lúc này đã 8h30 tối. Anh lái xe vào gara, sau đó chậm rãi đi vào nhà. Nhìn lên phòng khách rồi xuống phòng bếp, đều không thấy ai. Chẳng phải ngày nào cậu cũng đứng ngay cửa này đón anh hay sao?!

Bắt đầu cảm thấy chút lo lắng trong lòng, Taehyung sải từng bước dài lên tầng 2. Đứng trước cánh cửa phòng màu nâu sẫm khép hờ, từng tiếng nấc ngắt quãng của Jungkook lọt vào tai anh. Rõ mồn một. Từng âm thanh phát ra như từng nhát dao cứa vào da thịt. Đau đớn, sợ hãi xen kẽ lẫn nhau mà dày vò tâm tư đang hoảng loạn của anh. Lí trí Taehyung trở nên khẩn trương. Tự hỏi liệu cậu có phải đã gặp chuyện gì không? Nghĩ thế, anh liền nhanh chóng đẩy cửa vào phòng. Cánh cửa bị dập mạnh vào tường kèm theo tiếng thở mạnh đầy lo lắng sợ hãi.

"Jungkook.."

Vội lên tiếng gọi cái tên đang quanh quẩn trong đầu, sau đó liền nhìn thấy Jungkook ngồi trên giường, chống cằm lên hai đầu gối, cả người bần thần cứ thế mà khóc nấc. Tiếng động mạnh bạo như vậy cũng không làm cậu chú ý đến mà giật mình. Nhìn trong ánh mắt đẫm nước của Jungkook cũng khó mà đoán ra vì sao lại như vậy.

"Taehyung!" cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của anh ngay trước mắt, cậu không chần chừ chạy lại, ôm chầm lấy anh, siết chặt vòng tay lại như sợ anh sẽ đi mất. Đáy mắt lấp lánh tia mừng rỡ.

"Jungkook, em..." Taehyung cũng thuận tay ôm lấy tấm lưng nhỏ của người trong lòng. Cảm nhận được từng đợt run lên khe khẽ.

"Tại sao anh lại gạt em??! Anh có biết......em đã đau như thế nào hay không? Anh trả lời em đi!" Jungkook như được dịp gào khóc lớn. Thanh âm oán giận trách móc ngày càng nức nở.

"..." Taehyung chỉ biết đứng đó, không biết phải nói gì hơn. Khi nghe đến Jungkook nói như vậy, Taehyung liền giật mình một phen.

Em ấy đã biết rồi sao?!

"Minyoung và anh thực chất chưa từng xảy ra quan hệ. Nhưng sao anh lại không giải thích với em? Sao lại giấu em?" từng câu từng chữ cậu nói ra đều thấm đẫm nước mắt. Bao nhiêu uất ức, cam chịu trong lòng cuối cùng cũng chịu buông bỏ đôi vai bé nhỏ của cậu. Jungkook dùng hai nắm đấm yếu ớt liên tục đánh vào l*иg ngực to lớn ấm áp của anh.

"..."

"Anh mau trả lời đi chứ? Vì sao lại nói dối em? Anh có biết những ngày qua, em luôn lo sợ rồi một lúc nào đó, Minyoung sẽ quay về và mang anh đi mất hay không? Anh có biết cái cảm giác đó khó chịu như thế nào không? Nếu để vụt mất anh ngay trước mắt thì thà em tự sát, có lẽ còn dễ chịu hơn gấp bội."

Taehyung nghe thấy mấy lời đó mà tim như muốn vỡ tung. Một phần cũng là do anh đã bắt đầu không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Anh nói dối? Vì ai mà anh phải làm vậy? Chẳng phải vì cậu lừa dối anh trước sao?

"Buông tôi ra!" Taehyung giằng ra khỏi vòng tay của Jungkook. Em đau ư? Hay nói đúng hơn, ai mới là người gây ra tổn thương trước? Phải, tôi thừa nhận, tôi đã nói dối, tôi đã gạt em chuyện với Minyoung. Đúng thật, giữa tôi với cô ta chưa từng có quan hệ..."

"Vậy tại sao......?" Jungkook rưng rưng bấu lấy gấu áo mình.

"Em muốn hỏi tại sao tôi phải nói dối?" Taehyung nói mà khuôn ngực phập phồng mang theo đầy tức giận. "Không phải chính vì tôi quá yêu em sao? Vì trái tim tôi yêu em đến ngu muội nên mới tự nhấn mình vào trò chơi "thay thế" của em. Tôi phải nói dối vì đó là cách duy nhất tôi có thể làm để buông tay em. Cũng phải cám ơn Minyoung. Nếu không có cô ta, có lẽ tôi sẽ không đủ can đảm để rời xa em. Trả lại cuộc sống vốn có của em!" anh vừa nói, nước mắt cũng đọng lại một tầng. Chất giọng trầm ấm nay cũng lạc đi ít nhiều.

Không gian sau những tiếng cãi cọ liền trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Jungkook quệt đi nước mắt trên mặt, dùng ánh mắt dịu dàng đi đến trước mặt, khẽ vươn bàn tay mềm mại đặt lên ngực trái anh. Động tác nhẹ nhàng ấy cứ như muốn dùng băng gạc bao bọc lấy vết thương đang rỉ máu đau đớn.

"Anh bị đau, có phải là ở chỗ này hay không? Em xin lỗi. Thật xin lỗi. Không biết phải nói xin lỗi bao nhiêu lần anh mới có thể tha thứ cho em. Chính vết thương này là do em gây ra cho anh, vì vậy, em cũng sẽ là người chữa lành được nó."

"..."

"Taehyung, hãy cho em một cơ hội đi. Rồi anh sẽ thấy Jeon Jungkook của bây giờ đã không còn như trước nữa. Jeon Jungkook của bây giờ thực sự yêu anh!"

Nước mắt của anh cuối cùng cũng trào ra. Là vui sướиɠ hay gì đây? Lời nói đó, có thể tin được hay không? Anh cũng muốn như vậy, anh thực sự rất mong chờ vào câu khẳng định ấy của cậu.

Jungkook tiến lại, ôm lấy anh, áp gò má trắng mịn của mình vào khuôn ngực ấm áp.

Đừng suy nghĩ thêm bất kì điều gì nữa Taehyung. Điều anh cần làm bây giờ rất đơn giản. Đó là tin tưởng em!

Dù có phải chờ bao lâu đi chăng nữa, em nhất định phải tìm lại được Kim Taehyung như trước kia. Xin lỗi vì em đã lãng phí quá nhiều tình yêu của anh vào trò chơi ngu ngốc của em. Câu em luôn muốn nói với anh, nếu là trước kia, em nhất định sẽ không bao giờ nói ra dù cho có là giả vờ. Nhưng còn bây giờ thì.....

"Taehyung, em yêu anh, rất nhiều!"

END CHAP 41...

#JungMi