Chương 44: Mặt Trời - Trái Đất

.

.

.

Sáng sớm hôm nay, thời tiết thực sự rất tốt. Không khí thoáng đãng dễ chịu, nắng cũng không quá gay gắt. Với lại, hôm nay là ngày nghỉ nên thành ra mọi người vẫn còn đang "ngủ nướng" trên giường. Vẫn chưa nghe tiếng xe cộ ầm ầm ngoài đường. Phải chi ngày nào cũng như thế thì thích biết mấy!! Jungkook vui vẻ suy nghĩ trong đầu. Thật ra cậu cũng muốn tỉnh dậy nhưng cái thời tiết này lại làm cậu nửa tỉnh, nửa mơ, cảm giác cứ thực thực ảo ảo, rất thoải mái!!

Dù là vậy, nhưng Jungkook đôi lúc chợt nhíu mày. Không hiểu sao cậu luôn cảm giác được có bàn tay ai đó hết động chạm rồi sờ mó khắp người. Cậu mơ màng lên tiếng. Nhưng đương nhiên là âm thanh lè nhè như mấy tên say rượu.

"Để em ngủ!"

Dường như ai đó vẫn chưa chịu dừng lại.

"Thôi đi mà!" Jungkook lần tay vào trong áo mình, đẩy bàn tay kia ra. Cậu quay phắt người sang hướng khác.

Bàn tay kia lại không yên phận bắt đầu đặt vào hai cánh mông cậu, cách một lớp quần, xoa xoa, vỗ vỗ. Hình như ai kia rất phấn khích, xem đây như là thú vui tao nhã chẳng hạn.

"Buông!" Jungkook khó chịu lấy chân quẫy đạp.

"Kookie, mơ thôi mà. Không cần khó chịu!" giọng nói trầm ấm nhẹ như tơ phát ra bên tai cậu.

Thì ra là mơ sao? Mơ gì mà biếи ŧɦái thế này??!

Jungkook mới đầu còn nhíu mày, nhưng không lâu sau lại nhanh chóng ngủ tiếp.

Taehyung nghe tiếng thở đều đều của cậu, đâm ra thích thú, tiếp tục mò xuống phía dưới đũng quần cậu. Tại nơi đó, cầm lấy thành viên nhỏ bé của cậu xoa nắn làm Jungkook không khỏi rùng mình.

Sau một hồi, quả nhiên, có phản ứng. Jungkook nằm đó thở dốc, miệng lẩm bẩm vài từ vô nghĩa. Taehyung nhìn khuôn mặt thỏa mãn đó của cậu mà không dám cười lớn. Trực tiếp lật úp người cậu lại, vội vàng đẩy cự vật của chính mình vào trong cậu. Hình như một chút kiên nhẫn còn sót lại cũng bay đi đâu mất!!

"Ahhh......"

Taehyung tiếp tục động thân dưới. Bao nhiêu tiếng rên la thống khổ của Jungkook căn bản đều không cho lọt vào tai.

Dưới hậu huyệt cảm giác đau rát ập đến, Jungkook giật mình tỉnh dậy. Trong mơ làm gì có kiểu đau rách da rách thịt thế này..

"Tae.......anh.....arg!!!" miệng cậu cắn chặt lấy gối nằm.

"Tỉnh rồi à?" anh vừa nói, trong mắt còn tỏ vẻ thích thú. Thân dưới bắt đầu di chuyển.

"Đi xuống.....mau!!" Jungkook dùng chút lực yếu ớt ở tay, cố ý đẩy người ở trên xuống. Nhưng chắc chắn là không thành rồi.

"Kookie à, đừng như vậy chứ! Cũng phải làm cho xong mới được. Em ngoãn ngoãn nằm im một chút!" Taehyung vừa nói vừa ra vào bên trong. Hai tay ôn nhu xoa xoa tấm lưng đang căng cứng của người bên dưới.

"Anh bị điên sao?...... Mới sáng ngày ra đã.....Argh~"

"Buổi sáng tinh lực mới dồi dào!" Anh vừa nói vừa đưa đẩy thắt lưng. Nói đúng hơn thì, với Kim Taehyung, tinh lực dồi dào đã là bẩm sinh rồi, chẳng cần dựa vào giờ giấc hay thời tiết gì hết.

"Lại còn vậy nữa? Đau chết mất! Em.....sẽ không tha.....cho anh đâu!!" cảm giác khóc không ra nước mắt này khiến Jungkook thực khó chịu. Cái gì chứ? Sáng sớm tinh lực dồi dào? Nói thật thì cậu biết rõ đó chỉ là cái cớ để ngụy biện cho thâm tâm biếи ŧɦái bẩm sinh của ai kia thôi.

---

Sau một tiếng đồng hồ dây dưa ở trên giường. Cả hai cùng vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu. Cũng 9h rồi, không còn sớm nữa. Jungkook vừa đi vừa vịn vào cầu thang. Mỗi bước chân đều khiến hậu huyệt nhói lên đau rát. Suy cho cùng cũng chỉ tại cái tên Kim Taehyung kia mà buổi sáng hoàn hảo của cậu rốt cuộc lại biến thành hai chữ "chật vật".

Taehyung thấy cậu khổ sở như vậy, liền đi lại, bế xuống đến bàn ăn.

"Đau lắm sao?"

"Anh còn mở miệng hỏi như thế được à?" Jungkook giận dỗi ngoảnh mặt sang chỗ khác.

"Anh xin lỗi mà! Cũng lâu rồi không làm.....nên anh không kiềm chế được!!" anh lay lay tay cậu nhưng lại bị hất ra. Sau đó xụ mặt không khác gì một đứa con nít.

"Lượn ra chỗ khác đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!" Jungkook nói như muốn khóc.

"Xin lỗi mà! Đừng giận! Lát nữa ăn sáng xong anh mang em ra ngoài chơi."

"Thật không?" nghe đến đi chơi cùng anh, Jungkook liền đổi vẻ mặt. Cười tít mắt. Đúng là con nít mà.

"Thật!" Taehyung cưng chiều thơm lên gò má trắng mịn của cậu.

"Nhưng.......hiện tại em đang rất đau. Đi sẽ không vui nữa!"

"Vậy anh đi lấy thuốc bôi, sẽ hết ngay!"

Jungkook nghe xong liền vui vẻ mỉm cười. Ôm chầm lấy anh. Phải rồi, đây chính là những gì cậu muốn. Ở bên cạnh anh yên ổn, hạnh phúc. Không cần phải suy nghĩ về bất cứ chuyện gì cả.

---

"Jungkookie, mặc cái này vào đi!" Taehyung đưa cậu chiếc áo thun.

"Cái này sao? Anh lấy đâu ra thế?"

"Em không cần phải hỏi, chỉ cần mặc vào rồi đi bên cạnh anh thôi!"

Nửa giờ đồng hồ sau, cả hai rời khỏi biệt thự, chiếc xe thể thao màu trắng lăn bánh tới công viên giải trí.

Trên con đường lớn với đầy đủ các gian hàng với nhiều màu sắc, đủ các thể loại. Anh cùng cậu mặc chung một cặp áo đôi, nắm tay nhau đi trên lối đi trung tâm khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn. Từ vẻ ôn nhu cưng chiều trong ánh mắt anh dành cho cậu, tới nụ cười ngây ngốc của cậu cùng gương mặt xinh đẹp, tất cả đều làm cho người khác nhiều hơn hết là ghen tị lẫn ngưỡng mộ.

"Taehyung à, sao mọi người cứ nhìn chúng ta...." Jungkook mất tự nhiên lén lút liếc nhìn xung quanh.

"Không sao? Chỉ vì chúng ta quá đẹp thôi! Em đừng bận tâm đến họ!" Nói ròi anh đưa tay nhéo nhéo lên chóp mũi xinh xắn.

"Được. TaeTae, em muốn ăn cái kia!!" nói rồi Jungkook kéo tay anh đi hết sạp này sang sạp khác. Cũng đã thử qua rất nhiều trò chơi. Được đi chơi cùng anh, cảm giác khác hẳn so với lúc đi cùng Yoongi hyung. Cứ như cậu trở nên nhỏ bé hơn hẳn, lúc nào cũng có anh bên cạnh, cảm giác được che chở bảo vệ này có mấy ai hiểu được??!

"Em mệt không?" Taehyung lau lau mồ hôi trên trán cậu, tiện tay đưa tới một que kem mát lạnh.

"Có hơi mệt một tí, nhưng rất vui!!" Jungkook vui vẻ đung đưa đôi chân thon nhỏ trắng muốt.

"Nếu em thích thì sau này, cứ cuối tuần, anh lại mang em đi chơi, có chịu không?"

Jungkook không nói gì, chỉ gật gật mái đầu đen nhánh.

Chiều đến, cả hai cùng ngồi trên bãi cỏ cạnh sông Hàn ngắm hoàng hôn. Jungkook khẽ tựa đầu lên vai anh, thư thái nhắm nghiền đôi mắt lại.

"Taehyung....."

"Ừ....."

"Tại sao chúng ta không như thế này sớm hơn nhỉ?"

"Anh cũng không biết. Nhưng đó là lỗi của cả hai chúng ta."

"Phải, có lẽ chúng ta đã quá xem trọng bản thân hơn là nghĩ cho đối phương..... Nhưng thật may, mọi thứ đều chưa quá muộn anh nhỉ?"

"Đừng lo, thời gian còn dài lắm, ngày nào hai chúng ta còn bên nhau thì ngày đó vẫn sẽ giống như ngày hôm nay! Khi nào anh còn sống thì tình yêu của anh dành cho em vẫn mãi nguyên vẹn không thay đổi."

"Taehyung...."

"Ừ...."

"Đừng rời xa em có được không?" Jungkook ngước đôi mắt trong veo tỏa sáng như mặt hồ đêm nhìn anh.

"Trừ khi em quyết định, nếu không anh sẽ không bao giờ buông tay..."

"..."

"Jungkookie....."

"Hửm??"

"Anh yêu em!"

Taehyung nhẹ nhàng nâng cằm cậu, đặt lên đôi môi anh đào đó một nụ hôn. Không mạnh mẽ, quyết liệt, chỉ là khẽ phớt qua. Đủ để sự ngọt ngào tản nhẹ lên trái tim. Chữa lành những thương tổn của ngày trước. Xóa đi kí ức buồn để cả hai chỉ còn nhớ rằng.

"Chúng ta là của nhau, Jungkook!"

Tình yêu của chúng ta như quỹ đạo của Trái Đất xoay quanh Mặt Trời vậy. Trái Đất dù có quay thế nào cuối cùng cũng chỉ nằm trong quỹ đạo được Mặt Trời chiếu sáng. Cũng như em, dù có ở đâu, đi về hướng nào, anh cũng sẽ luôn dùng vòng tay ấm áp này để bảo vệ em.

Giới hạn tình yêu của hai ta chính là khi không còn Mặt Trời và Trái Đất tồn tại nữa.....

Khi có bất kì điều gì trong cuộc sống bộn bề này khiến em mỏi mệt, hãy cứ tìm đến anh. Anh sẽ trở thành bức tường vững chãi nhất để em có thể tựa vào. Đừng sợ anh sẽ cảm thấy phiền hà, bởi lẽ anh sinh ra rắn rỏi mạnh mẽ là để suốt đời che chở cho em..

END CHAP 44..

#JungMi