Chương 49: Taehyung, anh đâu rồi?

.

.

.

Sáng ngày hôm sau, Jungkook lăn qua lăn lại trên giường mới giật mình nhận ra, chỗ trống bên cạnh từ sớm đã không có ai. Trong lòng cư nhiên có cảm giác hụt hẫng rất khó nói.

"Biết ngay mà! Hôm qua thì dẻo miệng này nọ, đòi làm cho bằng được. Tới sáng ngay cả sợi lông chân cũng không thấy. Kim Taehyung, để xem sau này em có còn cho anh chạm vào hay không!" Jungkook nặng nhọc lê cả cơ thể mỏi nhừ vào phòng tắm.

Rõ ràng hôm qua anh còn hứa sẽ dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cậu. Như thế nào lại chạy đi đâu mất rồi??! Càng nghĩ tới Jungkook lại càng hậm hực trong lòng.

***

Trên xe đến công ty, không hiểu tại sao Taehyung cứ liên tục nhảy mũi. Hoseok lái xe phía trước cũng lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu.

"Chủ tịch, ngài không khỏe sao?? Có cần tới bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"

"Không cần, cậu cứ lo lái xe đi!"

Nói xong, anh khẽ nhếch môi cười. Anh biết hẳn là giờ này Jungkok đã thức dậy và đang nguyền rủa anh ở nhà. Thực sự mà nói, anh cũng cảm thấy có lỗi lắm chứ. Lần đầu tiên anh thất hứa với cậu. Sau này nhất định phải đền bù lại cho cậu thỏa đáng mới được.

"Hoseok, lát nữa nhớ gọi người mang đồ ăn sáng tới nhà cho Jungkook!"

"Được thưa chủ tịch! Mà hôm nay Jungkook không đi cùng ngài sao?"

"Tối qua em ấy cũng mệt rồi, tôi định cho em ấy nghỉ ngơi một chút."

Hoseok nghe xong lập tức im bặt. Khuôn mặt điển trai hình như có mấy phần nhịn cười mà đỏ lên. Không phải anh chưa bao giờ làm chuyện ấy, mà là do nghe chính chủ tịch nói đến dường như có cảm giác rất ngượng. Dù gì thì trước đây, khi Jungkook chưa xuất hiện chủ tịch của anh cũng chưa hề đề cập đến chuyện tế nhị này.

"Mặt cậu bị làm sao thế??" Taehyung nhìn thẳn vào mắt Hoseok qua gương chiếu hậu.

"À...... à...... tôi vẫn bình thường mà!!" Hoseok cười xòa.

"Đừng nói với tôi cậu nghe tới chuyện giường chiếu liền xấu hổ nhé!"

"Không....... không có!!"

"Hỏi thật cậu một câu. Cậu làm cái đó bao giờ chưa??" Taehyung bày ra vẻ mặt tò mò nhìn Hoseok.

Lời vừa thốt ra như sợi dây quấn quanh cổ, ép Hoseok không biết phải làm sao. Nói cũng không được, nuốt nước bọt cũng không trôi. Đã vậy, dường như oxi trong xe cũng thưa bớt.

"Cậu thật nhàm chán nha! Tôi chỉ hỏi riêng tư một chút mà không thèm trả lời!"

Cái gì thế này??! Lần đầu trong đời Hoseok nhìn thấy vẻ mặt này của chủ tịch. Phải nói làm sao nhỉ. Giống như tụi con nít chơi thua rồi bo xì nhau ấy!!

Jungkook, cậu bóp nắn thế nào mà thay đổi được ngài ấy thành ra như thế??! Cũng nể phục cậu thật!!

---

Jungkook ở nhà, vừa xuống dưới lầu liền nhận được bữa ăn sáng thịnh soạn được mang tới. Trong lòng coi như dịu lại một tí. Ít ra cũng vẫn còn đang quan tâm cậu ở nhà không có gì ăn.

Nghỉ ngơi đến chiều, đang ngồi xem tivi thì điện thoại cầm trong tay đổ chuông. Là Taehyung gọi.

"Kookie, lát nữa anh sẽ về nhà đưa em đi ăn. Chuẩn bị trước đi nhé!"

"Hứ...." cậu chính là đang còn giận. Đang giận nên không thèm trả lời.

"Thôi được rồi, nhất định anh sẽ đền bù chuyện hồi sáng mà!"

"Nói được phải làm được đó!"

"Rồi rồi, yên tâm!"

Anh tắt máy. Jungkook ôm điện thoại vào trong ngực. Miệng tủm tỉm cười. Cậu chỉ mong sao, ngày nào cũng như thế này thì tốt biết mấy.

Nhớ lại chuyện trước kia mà thấy buồn cười. Hồi đó anh trong mắt cậu mà nói chẳng kém gì cây mắt mèo. Chỉ cần nhìn thấy thôi, lập tức ngứa mắt kinh khủng. Nhưng bây giờ lại trở thành người không thể thiếu bất kể là khi nào và ở đâu. Thần Cupid bắn tim thật lạ nha.?!

---

Hoseok cầm lấy chìa khóa xe hơi, đưa Taehyung về nhà. Nhưng lại phát hiện mình dường như để quên tập tài liệu trong văn phòng. Liền vội chạy vào lấy.

Taehyung ngồi trên xe nghe nhạc thư giãn đầu óc. Căn bản là không để ý xung quanh. Chỉ có cảm giác ai đó lên xe, rồi đau đớn truyền lên từ gáy. Sau đó thì ngất lịm.

Lúc Hoseok chạy ra, cả người và xe đều không còn. Nhưng giả thiết đầu tiên anh nghĩ đến là có khi nào chờ lâu nên chủ tịch tự lái xe về trước hay không?? Có chết, Hoseok cũng không thể ngờ rằng. Taehyung đã bị đám người bịt mặt kia bắt cóc. Bi kịch mà Jungkook dường như cảm nhận được có phải sắp xảy ra rồi chăng??

---

Hoàng hôn dần dần buông xuống trên dãy nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Ánh mặt trời chói lọi nay chỉ còn lấp ló mấy vệt tím hồng trên nền trời quang mây. Bầu trời một màu tím hồng kì ảo, lãng mạn hay họa chăng là chút cảm giác của chờ đợi....

Jungkook ngồi trên sopha, người diện sơmi xám cùng quần jean xanh đen rách gối, lâu lâu lại nghiêng người nhìn ra cửa. Rõ ràng anh bảo cậu chuẩn bị cùng anh đi ăn tối, sao đến giờ vẫn còn chưa về??! Điện thoại cũng đã gọi đi nhiều cuộc nhưng lại không liên lạc được. Cũng đã có lúc cậu nghĩ đến có khi nào anh gặp chuyện không? Nhưng sau đó liền chính mình tự phản bác lại. Cậu còn vừa nói chuyện với anh, chắc không có gì xảy ra đâu!!

Tích tắc trôi qua, đồng hồ điểm 7 giờ đúng. Jungkook cậu lúc này không thể ngồi yên được nữa, sắc mặt hiện rõ hai chữ lo lắng, liền lấy điện thoại gọi cho Hoseok. Anh ấy có lẽ sẽ biết Taehyung đang ở đâu.

Hoseok đang ngồi ăn tối cùng Yoongi thì điện thoại chợt đổ chuông.

"Ai thế anh??" Yoongi vừa cho một thìa cơm vào miệng vừa hỏi.

"Là Jungkook!"

"Nghe thử xem em ấy gọi có chuyện gì!"

"Ừ! Alô, Jungkook.."

"Hoseok, anh có đang ở cùng Taehyung không??"

"Không phải chủ tịch đã về nhà từ sớm rồi sao??"

"Anh nói thế nghĩa là gì??"

"Lúc chiều anh định đưa Kim tổng về nhưng lại phát hiện mình để quên đồ. Lúc lấy xuống rồi lại không thấy Kim tổng và cả xe ở đó nữa. Nên anh nghĩ có lẽ ngài ấy về trước...."

"Nhưng Taehyung đến giờ vẫn chưa về nhà. Em gọi điện cũng không được." Jungkook dường như đã lo đến phát khóc bên kia đầu dây.

"Được rồi, để anh đi tìm hiểu sau đó sẽ báo cho em!" Hoseok vội vã cầm lấy chìa khóa cùng áo khoác đi ra cửa.

"Hoseok à, Kim tổng có chuyện gì sao?" Yoongi chạy theo ra cửa.

"Anh không biết, bây giờ anh phải lên công ty, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi!"

"Em đi cùng anh!"

---

Tại phòng CCTV...

"Chào thư kí Jung!" nhân viên trong phòng đang ăn tối, nhìn thấy Hoseok vội vã đi vào liền nhanh chóng đứng lên.

"Mau, tua lại camera ở bãi giữ xe riêng của chủ tịch lúc 5h chiều nay!"

"Vâng!"

Hình ảnh ghi được lúc 5h chiều lập tức xuất hiện trên màn hình. Đó là lúc Hoseok chuẩn bị chạy đi lấy hồ sơ. Lúc đó Taehyung vẫn còn ngồi trong xe. Nhìn qua cửa kính có thể thấy anh đang nghe nhạc thư giãn. Sau đó 1 phút liền có 3 tên mặc áo đen, bịt kín mặt trèo lên xe...

Thôi chết rồi!!

Hoseok tím tái mặt mày. Yoongi và cả nhân viên CCTV đứng bên cạnh đều không giấu nổi hốt hoảng.

"Hoseok, bây giờ phải nói với Kookie thế nào đây??" Yoongi bàn tay run run nắm lấy cánh tay anh.

"Yoongi, việc đó, anh giao cho em được chứ?"

"Em..... không được đâu!! Thằng bé có lẽ sẽ chẳng nghe em nói khi nó biết được sự thật đâu." Yoongi lo lắng.

"Em làm được, hãy giúp anh đi, Yoongi!"

Yoongi nuốt nước mắt vào trong, kiên định gật đầu. Hoseok sau đó quay sang đám nhân viên bên cạnh.

"Tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này. Rõ chưa?? Bất kể ai mở miệng để lộ ra bên ngoài biết, tôi sẽ gϊếŧ không tha!"

"V-vâng!" mấy người nhân viên toát cả mồ hôi hột, nhìn nhau, run rẩy trả lời.

Yoongi cầm điện thoại, gọi cho Jungkook.

"Hyung!"

"Kookie, em tới BeUD ngay đi!"

END CHAP 49..

#JungMi